MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 113

nó. Caroline vẫy tay lại một cách châm biếm, với một thái độ khác hoàn
toàn. Bố thắc mắc không biết Terry có ân oán gì với Caroline.

“Về nhà thôi,” bố nói.

“Chút nữa. Em muốn ném đá tiếp.”

“Để cô ấy yên,” bố bực bội nói. “Cô ấy là bạn anh.”

“Chuyện lớn quá nhỉ.” Terry nhổ nước bọt, ném những hòn đá xuống, rồi
bỏ đi. Bố nhìn nó đi. Như thế nghĩa là sao? Bố không thể giải thích được.
Dĩ nhiên, vào lúc đó bố chả biết gì về tình yêu tuổi mới lớn. Bố chẳng biết
là, ví dụ như, người ta có thể biểu hiện tình cảm bằng thái độ gây hấn và sự
bực tức trẻ con.

Vào khoảng thời gian này bố đến gặp Harry, và lúc đấy thì bố không biết,
nhưng đó là chuyến thăm cuối cùng của bố. Lão đã ngồi sẵn trong phòng
tiếp khách, chờ đợi và há hốc mồm nhìn bố đầy kì vọng, như thể lão đã đặt
cái túi hơi tạo thành tiếng đánh rắm dưới nệm của bố ở nhà và muốn biết nó
kêu chưa. Khi bố không nói gì, lão bảo, “Mày đúng là quậy tưng mọi
chuyện lên ở dưới đó!”

“Ông đang nói gì chứ?”

“Cái hộp thư góp ý. Bọn họ phát rồ rồi, phải không nào?”

“Làm sao ông biết được?”

“Ồ, mày có thể nhìn thấy khá nhiều chuyện từ trên này,” lão đáp, giọng ngắt
quãng ba-bốn. Không đúng. Ông chả thấy cái mẹ gì hết. “Mọi chuyện sẽ kết
thúc một cách tệ hại, dĩ nhiên rồi, nhưng mày không được ghét bản thân
mình vì chuyện đó. Đó là lý do tao gọi mày lên đây hôm nay. Tao muốn nói
với mày đừng hành hạ bản thân về chuyện đó.”

“Ông đâu có gọi tôi.”

“Tao không gọi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.