MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 126

Bà lắc đầu.

“Mẹ bị lâu chưa?”

“Mẹ không biết.”

Đó là khoảnh khắc đáng sợ và mỗi giây trôi qua càng trở nên đáng sợ hơn.
Nhưng chẳng lẽ bố và mẹ của mình chưa từng nói chuyện như thế này trước
đây? Bố có cảm giác quen quen. Không phải kiểu cảm giác khi con thấy
như mình đã trải qua một sự việc, mà là cảm giác con đã trải qua cảm giác
quen quen về sự việc đó.

“Bệnh tình sẽ nặng hơn,” bà nói.

Bố không nói gì, và bố bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó lạnh buốt đã tiêm
vào máu mình. Bố dượng mặc pijama bước ra từ cửa sau và đứng ủ rũ với
chiếc ly rỗng trong tay. “Tôi muốn uống bia lạnh. Bà có thấy đá không?”

“Thử tìm trong tủ đông xem,” bà đáp, rồi thì thào với bố, “Đừng bỏ mẹ lại
một mình.”

“Cái gì?”

“Đừng bỏ mẹ lại, với ông ấy, một mình.”

Đó là khi bố làm một việc không thể tin nổi mà cho đến ngày hôm nay bố
vẫn chưa thể lý giải được.

Bố nắm lấy tay mẹ mình và nói, “Con thề con sẽ ở bên mẹ đến ngày mẹ
nhắm mắt.”

“Con thề chứ?”

“Con thề.”

Vừa nói ra câu đó, bố đã cảm thấy đây là một ý rất tệ, thậm chí là dối trá,
nhưng khi người mẹ sắp chết của con van nài con cam kết luôn hết lòng với
bà, con sẽ nói gì? Nói không ư? Nhất là khi bố biết rằng tương lai của bà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.