MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 124

Bố nhanh chóng phát hiện ra đấy chỉ toàn là lời nói dối. Bố bị cấm đến bệnh
viện vì người ta nghĩ rằng tinh thần yếu ớt của bố sẽ không chịu đựng nổi
sự hành hạ. Nhưng Terry là em trai bố, vì thế một buổi sáng bố làm mọi
động tác của một đứa bé chuẩn bị đến trường, và khi chiếc xe buýt ầm ầm
lao qua, bố nấp sau một bụi gai mà sau này bố đốt phứt nó đi vì đã đâm gai
vào bố. Rồi sau đó bố tìm đường đến bệnh viện tâm thần bằng cách đi nhờ
xe một thợ sửa máy lạnh. Suốt đường đi ông ta cứ cười ha hả đầy đắc ý về
những người không rã đông.

Thật sốc khi nhìn thấy em trai bố. Nụ cười của nó hơi rộng, tóc nó rối bù,
mắt nó lơ mơ, da nó tái nhợt. Họ bắt nó mặc bộ quần áo bệnh viện để nó
luôn nhớ rằng nó quá thiếu ổn định để được mặc quần áo có dây kéo và cài
nút. Chỉ đến khi nó nói đùa về hóa đơn tiền điện trả cho liệu pháp sốc điện
của nó, bố mới tin rằng việc này sẽ không hủy hoại nó. Bọn bố cùng ăn trưa
trong một căn phòng ấm cúng kì lạ, có những chậu cây và một cửa sổ lớn
nhìn ra cảnh bên ngoài, hoàn hảo cho một đứa trẻ vị thành niên mắc chứng
lo cuồng bị ngược đãi.

Terry sa sầm nét mặt khi nhắc đến hộp thư góp ý. “Thằng chó nào để nó ở
đó, em muốn biết,” nó gầm gừ.

Đến cuối buổi thăm, nó nói với bố rằng mẹ chưa một lần đến thăm nó và
rằng tuy không trách bà, nhưng nó nghĩ các bà mẹ lẽ ra phải tốt hơn thế.

Khi bố về nhà, mẹ của bố đang ở sân sau. Trời mưa suốt buổi chiều, và bố
thấy bà đã cởi giày ra, đang xắn ngón chân vào bùn. Bà giục bố làm giống
như vậy vì bùn lạnh luồn qua ngón chân là cảm giác thích thú hơn bất kì
điều gì ta có thể hình dung. Bà không nói dối.

“Mẹ đi đâu mỗi ngày vậy?” bố hỏi.

“Đi thăm Terry.”

“Con thăm nó hôm nay. Nó nói nó không gặp mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.