MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 123

của mình rồi. Tao chán răng của những kẻ khác. Răng là một gánh nặng, và
tao chán phải đánh bóng chúng mỗi tối như thể chúng là báu vật hoàng
cung.” Khi bố ném bàn chải đánh răng của mình xuống một cách khinh bỉ,
bố thấy một bóng người đẫy đà ngoài phòng tắm. “Ai đó?” bố nói với cái
bóng. Mẹ của bố đi vào phòng và đứng sau lưng bố. Hai mẹ con nhìn nhau
qua kính nhà tắm.

“Con độc thoại với mình,” bà nói, đặt tay lên trán bố. “Con có bị sốt
không?”

“Không.”

“Hơi ấm một chút,” bà nói.

“Con là động vật có vú,” bố làu bàu. “Chúng ta là thế mà.”

“Mẹ sẽ đi nhà thuốc tây, mua cho con ít thuốc,” bà nói.

“Nhưng con đâu có ốm.”

“Con sẽ không ốm nếu con bắt nó sớm.”

“Bắt cái gì sớm?” bố hỏi, dò xét khuôn mặt buồn bã của bà. Bà phản ứng
trước việc có một đứa con trai ở trong nhà thương điên bằng cách trở thành
một người điên cuồng vì tình trạng sức khỏe của bố. Nó không xảy ra từ từ
mà đùng một phát, khi bố nhận ra không thể chạy ngang qua bà trên cầu
thang mà không bị bà vồn vập nhào đến ôm một cái. Cũng như bố không
thể rời khỏi nhà khi bà chưa cài áo cho bố đến nút cuối cùng, và khi làm thế
rồi mà vẫn còn hở ra một phần cổ, bà đính thêm một chiếc nút nữa để bố
luôn được che chắn đến tận môi dưới.

Bà đi đến thành phố gần như mỗi ngày để thăm Terry và luôn về nhà với tin
tốt nhưng lại nghe có vẻ rất tệ.

“Nó biểu hiện khá hơn một chút,” bà nói bằng giọng thẫn thờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.