MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 121

Bố nhìn Caroline để xem câu trả lời của cô ấy là gì. “Em không đi được,”
cuối cùng cô ấy nói. “Nhưng em sẽ đến thăm anh.”

“Ở đâu?”

“Em không biết. Sydney. Hãy đến Sydney.”

“Và nhanh lên dùm cho!” bố hét to đến nỗi bọn bố không nghe thấy những
tiếng bước chân thứ hai.

Hai người đàn ông bước vào, những thành viên năng nổ nhanh nhạy của
một toán cưỡng chế. Họ đảm nhiệm vai trò của một dịch vụ taxi mạnh tay.
Terry chống đối vô vọng trong lúc nhiều người nữa đổ vào nhà bọn bố, tất
cả đều mang khuôn mặt đằng đằng sát khí. Họ lôi nó ra ngoài, khuôn mặt
nó chảy máu trắng dưới ánh trăng.

Caroline không khóc nhưng lấy tay bịt cái miệng há ra suốt hai mươi phút
trong khi bố gào thét đến khản cả giọng với bố mẹ mình, những người đang
đứng đấy nhìn bất lực.

“Bố mẹ làm gì vậy? Đừng để họ đưa nó đi!”

Bố mẹ của bố co rúm lại như những con chó khiếp đảm. Họ sợ chống lại
mệnh lệnh của sấm truyền và ý chí không gì ngăn cản nổi của người dân thị
trấn. Ý kiến đám đông đã dồn họ đến bước đường cùng.

Bố dượng nói, “Như thế là tốt nhất. Nó mất trí rồi. Họ biết cách cải tạo nó.”

Ông nói câu này trong lúc kí tên vào giấy tờ, còn mẹ của bố thì đứng nhìn
cam chịu. Cả hai mang nét mặt rầu rĩ cố hữu mà con dùng búa cũng không
tháo ra được.

“Nó không cần được cải tạo! Con nghĩ nó đã cải tạo rồi! Nó đang yêu!”

Không ai nghe bố. Caroline và bố đứng đó với nhau khi họ lôi Terry đến
viện tâm thần. Bố nghi hoặc nhìn bố mẹ mình, nhìn vào lương tâm lãnh
đạm không thể lay chuyển của họ. Tất cả những gì bố có thể làm là hoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.