MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 119

“Mày sẽ không bao giờ chơi con bé ấy, mày biết không,” Bruno nói.

Terry không đáp trả câu ấy.

Bruno và Dave thong thả rồ máy trước khi rú ga vọt đi. Bọn bố nhìn chúng
biến mất. Bố đờ đẫn nghĩ làm thế nào mà, sau tất cả những đau đớn, khổ sở,
bi kịch và lo lắng mà người ta gây ra, họ rời bỏ cuộc sống của ta không kèn
không trống. Terry nhìn theo con đường vắng không một cảm xúc.

“Em sẽ không chơi ai?”

“Không ai hết,” nó đáp.

“Anh cũng không.”

Cuộc họp tòa thị chính tiếp theo diễn ra vào thứ hai, và bọn bố đều sợ đến
ngày đó. Bọn bố biết hộp sấm truyền có thêm một góp ý nữa cho Terry
Dean. Khi bước vào, bọn bố tránh ánh mắt của tất cả những khuôn mặt
thiếu thiện cảm ấy, những khuôn mặt trông như vừa trải qua một cơn thịnh
nộ thời thơ ấu, rồi đóng khuôn nó suốt cuộc đời họ. Họ mở lối đi cho bọn
bố khi bọn bố bước qua. Bốn chiếc ghế được chừa trống ở hàng trên, bố mẹ
của bố và bố ngồi vào ba ghế. Terry ở nhà, tẩy chay cuộc họp theo lẽ
thường. Bố ngồi trên chiếc ghế gỗ kém thoải mái với hai mắt nhắm hờ, liếc
nhìn dưới mi mắt mình tấm hình Nữ hoàng trong ngày sinh nhật lần thứ hai
mươi mốt treo trên tường. Trông bà cũng đang ở trong tình trạng sợ hãi. Nữ
hoàng và bố sốt ruột chờ đợi khi lắng nghe những góp ý khác. Họ giữ góp ý
về Terry lại để đọc cuối cùng. Rồi nó cũng đến.

Tôi đề nghị đưa Terry Dean đến Viện tâm thần Portland và được đội ngũ
bác sĩ tâm lý chữa trị cho hành vi bạo lực, khó gần của nó.

Bố vội vã đi ra khỏi tòa nhà để bước vào ánh sáng rỡ ràng của đêm. Bầu
trời đêm đã được thắp sáng bằng một mặt trăng to tướng, không đến nỗi
tròn vành vạnh, treo lơ lửng trên những con đường vắng lặng. Bước chân
của bố là tiếng động duy nhất trong thị trấn, ngoài tiếng sủa của một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.