MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 118

Người ta sắp xếp để bọn bố gặp tên tội phạm xấu xa nhất nhà tù. Tên hắn là
Vincent White. Hắn đã chịu nhiều điều tồi tệ trong tù: bị đâm bảy lần bằng
mảnh kính vỡ, bị rạch mặt, bị làm mù một mắt và cái môi lòng thòng trên
mặt như một miếng nhãn mác gắn trên đồ vật mà ta chỉ muốn giật ra. Ba
người nhà bố ngồi xuống trước mặt hắn trong phòng thăm viếng. Terry từng
gặp Vincent một lần trước đây, với Harry. “Hơi ngạc nhiên là chúng mày lại
muốn gặp tao đấy,” Vincent nói thẳng toạc. “Mày và Harry là vợ chồng à?”
Terry khẽ lắc đầu, cố ra hiệu cho hắn, nhưng con mắt duy nhất còn nhìn
thấy của Vincent đang tia khắp phòng, dò xét bố dượng. “Bọn mày đi với ai
đây? Ông già của bọn mày hả?”

Bố dượng lôi bọn bố ra khỏi nhà tù như thể nó đang bốc cháy, và kể từ ngày
ấy những đứa trẻ nhà họ Dean bị cấm đến gặp bất kì ai bên trong tù. Bố có
thử quay lại một, hai lần để gặp Harry, nhưng đều bị đá trở lại. Đó là một cú
trời giáng. Bây giờ hơn lúc nào hết, bố tuyệt vọng cần lời khuyên của lão.
Bố biết sự việc đã tích tụ đến một đỉnh điểm không có lợi cho bọn bố. Có lẽ
nếu bố sáng suốt hơn, bố đã khuyến khích đứa em trai mình rời bỏ thị trấn
khi, ngay sau sự cố nhà tù, nó có cơ hội thoát khỏi cảnh lộn xộn mà bố đã
tạo ra này.

Hôm đó là chiều thứ sáu, Bruno và Dave đến trên chiếc xe Jeep ăn cắp chất
đầy đồ đạc của chúng và của người khác. Chúng bấm còi inh ỏi. Terry và bố
đi ra gặp chúng.

“Đi nào, anh bạn, chúng ta sẽ biến khỏi thị trấn chết tiệt này,” Dave gọi to
với Terry.

“Tao không đi đâu.”

“Tại sao?”

“Không thì không thôi.”

“Đồ thỏ đế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.