MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 120

chó lẽo đẽo theo bố một đoạn, thích thú trước sự bấn loạn của bố. Bố cứ
chạy mãi không dừng cho đến lúc về đến nhà - không, bố không dừng lại ở
đó. Bố chạy qua cửa trước rồi chạy hộc tốc qua hành lang đến phòng mình.
Terry đang ngồi trên giường đọc sách.

“Em phải đi khỏi đây!” bố thét lên. Bố tìm một chiếc túi thể thao và ném
quần áo nó vào đấy. “Họ sắp đến! Họ sẽ đưa em vào viện tâm thần!”

Terry ngước lên lặng lẽ nhìn bố. Nó nói, “Mấy thằng ngu. Tối nay Caroline
có ở đó không?”

“Có, nhưng mà -”

Bố nghe tiếng bước chân vội vã chạy dưới lối đi. “Nấp đi!” bố thì thầm.
Terry không nhúc nhích. Những bước chân đã gần đến cửa. “Quá muộn
rồi!” bố hét lên vô vọng. Cửa phòng bật mở và Caroline chạy vào.

“Anh phải đi khỏi đây!” cô ấy la lên.

Terry nhìn cô ấy không chớp với đôi mắt sáng long lanh. Chúng khiến cô ấy
mất bình tĩnh. Họ đứng nhìn nhau trân trối, bất động, trông như những bức
tượng manơcanh bị sắp đặt một cách kì quặc. Bố bị tách biệt hoàn toàn khỏi
năng lượng của căn phòng. Đây là một cú sốc đối với bố. Caroline và Terry
có cảm tình với nhau? Chuyện này xảy ra khi nào? Bố cưỡng lại cơn kích
động muốn moi mắt mình ra đưa cho hai người ấy xem.

“Anh đang giúp nó thu dọn đồ,” bố lên tiếng, phá tan khoảnh khắc ấy.
Giọng của bố không còn nhận ra được nữa. Caroline đã thích Terry, thậm
chí có thể còn yêu nó nữa. Bố nổi cáu! Bố cảm thấy bị ướt sũng bởi hết thảy
nước mưa trên thế gian. Bố sốt ruột ho lên. Không ai nhìn bố, hay cho một
manh mối rằng bố đang đứng đấy giữa họ.

Cô ấy ngồi xuống mép giường nó và nhịp những ngón tay trên mấy chiếc
chăn. “Anh phải đi,” cô ấy nói.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.