MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 125

Bà không nói gì và vùi bàn chân sâu vào bùn hết mức. Bố cũng làm thế.
Một tiếng chuông vang lên. Hai mẹ con bố nhìn lên nhà tù và dõi theo một
lúc lâu, như thể tiếng chuông đã dệt nên một đường hữu hình xuyên qua
nền trời. Cuộc sống trên đó được điều tiết bằng những tiếng chuông có thể
nghe được tại từng ngôi nhà trong thị trấn. Tiếng chuông này báo hiệu đã
đến giờ thể dục buổi chiều của các tù nhân. Sẽ có một tiếng chuông khác
vang lên không lâu sau đó để kết thúc.

“Con không được nói với bố.”

“Nói gì cơ ạ?”

“Nói là mẹ đã đến bệnh viện.”

“Terry nói mẹ đâu có đến.”

“Không, một bệnh viện thông thường.”

“Sao vậy?”

“Mẹ nghĩ mẹ bị bệnh gì đó.”

“Cái gì?”

Trong giây phút im lặng tiếp sau đó, bà úp đôi mắt vào tay. Hai bàn tay
nhăn nheo trắng bệch, gân xanh dày bằng sợi dây điện thoại. Bà thở hắt ra.
“Mẹ có đôi tay giống mẹ của mình!” bà đột ngột nói với sự bất ngờ xen lẫn
khinh bỉ, cứ như đôi tay của mẹ bà thực ra chẳng phải là tay mà là hai đống
phân có hình bàn tay.

“Mẹ bị ốm à?” bố hỏi

“Mẹ bị ung thư,” bà đáp.

Khi bố mở miệng, những lời không nên nói bật ra. Đó là những lời thực tế,
dù bố thật sự chẳng muốn nói tẹo nào.

“Nó là thứ người ta có thể lấy ra được bằng một con dao sắc à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.