MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 129

mệt lử, mềm nhẽo, thậm chí còn đích thân đến nhà để thông báo kết quả.
Tất cả mọi người uống trà trong phòng khách khi ông ấy công bố tìm thấy
gì từ ca của Terry.

“Terry đã tạo điều kiện dễ dàng cho tôi, dễ hơn hầu hết các bệnh nhân của
tôi, không hẳn là vì tính tự giác của cậu ấy, vốn thật tình mà nói chẳng có gì
đặc biệt, mà chính tính bộc trực và đầy thiện chí của cậu ấy trong việc trả
lời không đắn đo hoặc vòng vo bất kì câu hỏi nào tôi đặt ra. Thực ra, cậu ấy
có lẽ là bệnh nhân thẳng thắn nhất mà tôi từng gặp trong đời. Tôi muốn nói
ở điểm này, quý vị đã làm được một việc vĩ đại khi dạy dỗ được một con
người thực sự chân thành và cởi mở.”

“Vậy nó không bị điên?” bố dượng hỏi.

“Ồ, đừng hiểu nhầm. Cậu ấy điên quá đi chứ. Nhưng mà cởi mở!”

“Chúng tôi không phải loại người ưa bạo lực,” bố dượng nói. “Tất cả những
chuyện này thật khó hiểu với chúng tôi.”

“Chẳng có cuộc đời nào là khó hiểu cả. Tin tôi đi, bên trong cái hộp sọ
trông có vẻ hỗn loạn nhất vẫn có trật tự và cấu trúc mà. Hình như có hai sự
kiện lớn trong đời Terry đã định hình cậu ta nhiều hơn bất kì sự kiện nào.
Sự kiện đầu tiên tôi sẽ không tin nổi nếu không có lòng tin sắt đá vào sự
chân thành của cậu ta.” Vị bác sĩ chồm về trước rồi nói, gần như thì thầm,
“Có thực là trong bốn năm đầu đời cậu ấy đã ngủ cùng phòng với một đứa
bé trai hôn mê không?”

Bố mẹ của bố giật mình nhìn nhau.

“Như thế không ổn à?” mẹ hỏi.

“Chúng tôi không còn phòng nào,” bố dượng nói, vẻ bực bội. “Thế chúng
tôi phải cho Martin vào đâu bây giờ? Vào nhà kho ư?”

“Terry mô tả cảnh tượng quá sống động đến nỗi nó thực tình khiến tôi rùng
mình. Tôi biết rùng mình không phải là một phản ứng chuyên nghiệp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.