MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 130

nhưng ta cứ rùng mình như vậy. Cậu ấy nói về những con mắt đảo lùi rồi lại
đảo tới và nhìn chòng chọc. Những cú sốc và co giật bất thình lình, nước
mũi chảy ròng ròng...” Vị bác sĩ tâm lý quay sang bố và hỏi, “Cậu hẳn là
đứa bé trai bị hôn mê phải không?”

“Là tôi đấy.”

Ông ta chỉ một ngón tay vào bố rồi nói, “Theo ý kiến chuyên môn của tôi
thì cái xác chết hít thở yếu ớt này đã gây ra cho Terry Dean căn bệnh mà tôi
chỉ có thể chẩn đoán là chứng sợ hãi dài hạn. Điều này, hơn bất kì điều nào
khác, khiến cậu ấy rút vào thế giới tưởng tượng riêng của mình, trong đó
cậu ta là người giữ vai chính. Các vị thấy đấy, có những sang chấn tâm lý
làm ảnh hưởng đến con người, những sang chấn đột ngột, nhưng cũng có
những sang chấn dai dẳng, kéo dài, và thông thường đó là loại bệnh âm ỉ
nhất, vì những tác hại của chúng song hành với mọi thứ khác và là một bộ
phận gắn liền với bệnh nhân như hàm răng của cậu ấy.”

“Còn việc thứ hai?”

“Chấn thương của cậu ấy, việc cậu ấy mất khả năng chơi thể thao. Sâu thẳm
bên trong, dù còn rất nhỏ, Terry vẫn tin rằng chơi thể thao giỏi là lý do cậu
ấy có mặt trên cõi đời này. Và khi bị tước đoạt điều ấy, cậy ấy biến từ một
người sáng tạo thành một kẻ hủy diệt.”

Không ai lên tiếng - tất cả đều nuốt lấy từng lời.

“Tôi nghĩ thoạt đầu, khi Terry nhận ra mình không thể chơi bóng đá hoặc
cricket hoặc bơi lội, cậu ấy đón nhận bạo lực như một kiểu bóp méo điều
mà cậu ấy biết - thể hiện kĩ năng. Cậu ấy ra đời chẳng để làm gì khác ngoài
chuyện khoe tài, thuần túy và đơn giản. Các vị thấy đấy, cái chân què quặt
vô dụng của cậu ấy là một sự sỉ nhục đối với hình tượng bản thân cậu ấy, và
cậu ấy không thể chấp nhận tình trạng không sức mạnh mà không khôi phục
khả năng hành động. Vì thế cậu ấy đã hành động, một cách bạo lực, sự bạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.