MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 165

Terry không thể nào về nhà được nữa. Đó là điều làm cõi lòng mẹ tan nát.
Bà khóc rấm rứt, và từ đó hầu như đêm nào cũng ngủ trên giường cũ của
Terry. Mỗi bữa ăn bà làm một món mà Terry thích ăn nhất, và, có lẽ để
trừng phạt chính mình, bà dán bài báo với tấm ảnh Terry lên tủ lạnh dưới
một miếng nam châm hình quả thơm. Bà bị ám ảnh với bức hình đó, còn
làm quá đến mức dùng thước để đo nó. Một buổi sáng bố đi xuống và thấy
mẹ của mình đang nhìn nó chăm chú. Bố nói, “Để con ném nó đi.” Bà
không nói gì, nhưng khi bố với tới để lấy nó, bà huých vào bụng bố. Mẹ
ruột của bố! Sau đó, tầm bốn giờ sáng, bố tỉnh dậy thấy bà đang ngồi trên
mép giường mình.

“Có chuyện gì vậy?”

“Con có nhớ truyện William Wilson của Poe không? Và Bản sao của
Dostoyevsky?”

Đây là những quyển sách bà đã đọc cho bố nghe trong thời gian bố bị hôn
mê. Bố nhớ chúng rõ mồn một, gần như từng chữ.

“Mẹ nghĩ Terry có bản sao,” bà nói.

Bố lắc đầu và nói, “Con không nghĩ vậy.”

“Nghe mẹ đây. Mỗi người đều có bản sao ở đâu đó trên thế giới. Đó là điều
đã xảy ra ở đây. Terry không bắn ai cả. Chính là nó, đứa bản sao!”

“Mẹ, con đã ở đó. Đó chính là Terry.”

“Mẹ công nhận nó trông giống Terry. Bản sao là vậy mà. Những kẻ giống
như đúc. Những kẻ giống từng li từng tí. Không phải những kẻ chỉ giống
một chút.”

“Mẹ...”

Bố chưa kịp nói thêm gì nữa thì bà đã bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.