MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 192

“Ai?”

“Tất cả bọn chúng!”

Lão đã bị mất kiểm soát. Lão đang cố nấp sau lưng bố, nhưng đám đông có
ở tứ phía. Lão lượn vòng tròn quanh người bố như con cá mập. Lão đang
gây quá nhiều chú ý đến bản thân trong nỗ lực hoảng loạn nhằm giữ cho
mình không bị nhận ra.

“Kia kìa!” lão thét lên, và đẩy bố vào dòng xe cộ, vào một chiếc taxi.
Những chiếc xe phanh lại và bấm còi inh ỏi khi bọn bố nhảy vào xe.

Bố thực sự hạ quyết tâm sau đó. Harry sẽ phải ở nhà. Bố chỉ đơn giản từ
chối giúp lão nếu lão cứ nằng nặc đòi đi cùng. Lão phản kháng, nhưng một
cách yếu ớt. Sự cố cuối cùng đã cộng thêm mười bảy năm lên khuôn mặt
lão. Cả bản thân lão cũng thấy điều đó.

***

Những tuần tiếp theo là một cơn ác mộng. Bố đi từ văn phòng này đến văn
phòng khác trong trạng thái mơ hồ. Tất cả đều như nhau. Bố không thể chịu
nổi sự im lặng của họ. Mọi người nói thì thào, và cái kiểu họ đi đâu cũng
nhón gót khiến con nghĩ mình đã bước lạc vào một ngôi đền thiêng nếu
không nhờ có tiếng chuông điện thoại. Những cô tiếp tân đều mang kiểu
cười nhếch mép chiếu cố như nhau. Thường bố ngồi trong phòng đợi với
các tác giả khác. Họ cũng giống nhau. Tất cả họ đều mang dáng vẻ sợ hãi,
tuyệt vọng và trông đói khát đến độ họ sẽ kí tên đồng ý giao quyền nuôi con
của họ để đổi lấy một viên thuốc, những tên khốn tội nghiệp.

Tại một nhà xuất bản, nơi bố đợi suốt ngày trong hai hôm liên tiếp mà vẫn
chưa được diện kiến nhà vua, một tay nhà văn và bố trao đổi bản thảo cho
nhau để giết thời gian. Truyện của anh ta diễn ra ở một thị trấn đồng quê
nhỏ, nói về một bác sĩ và một giáo viên có thai đi ngang qua nhau trên
đường mỗi ngày nhưng quá nhút nhát không dám nói câu chào hỏi. Thật
không thể đọc nổi. Hầu như chỉ toàn là mô tả. Tinh thần bố thoải mái hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.