MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 221

Bố leo tiếp. Giờ thì bố có thể nghe thấy lão. Harry đang gào thét, gió đưa
giọng nói của lão đến bố trước cả khi bố nhìn thấy được mặt lão. Ít nhất thì
bố cũng nghĩ đó là Harry. Hoặc lão hoặc là cơn gió vừa mới gọi bố là thằng
khốn.

Bố trượt chân. Bố nhìn xuống nước và run từ đầu đến chân. Nó trông giống
như một phiến bê tông màu xanh thẳm.

“Cám ơn vì đã đâm sau lưng nhé anh bạn!”

Harry đang dựa vào một thành cầu bằng thép, cái mà bố đang bám chặt để
khỏi ngã. Lê chân được lên đến tận cây cầu ấy hẳn phải là một cơn ác mộng
với lão. Có lẽ vì kiệt sức mà lão để thân mình lắc lư, và gần như đổ nhào,
với gió.

Khuôn mặt lão nhăn nhúm. Lão nhăn mặt quá nhiều đến nỗi đã thực sự làm
gãy khuôn mặt của mình. Những nếp nhăn lo âu đã gãy phựt.

“Harry, đó là một sự nhầm lẫn!” bố thét lên.

“Chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Nhưng chúng ta có thể khắc phục nó! Hãy xuống đây và mọi người sẽ biết
quyển sách là của ông!”

“Quá muộn rồi, Martin! Tao đã nhìn thấy nó!”

“Nhìn thấy gì?”

“Thời khắc cái chết của tao!”

“Khi nào?”

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Harry, đừng nhảy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.