MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 227

mộ, đặc quyền không thể phủ nhận của sự nổi tiếng, luôn quá nhiều khiến
Terry không cưỡng lại nổi. Không may là, khi nó chọn một trong hai cô gái,
ả bị bỏ rơi gọi cảnh sát gần như ngay lập tức, vì thế đến thời điểm Terry bẻ
xong tay của Kevin, làm tình xong với cô nàng hấp dẫn, và chuẩn bị bỏ đi,
thì nó đã mắc bẫy.

Bây giờ Terry đang quỳ gối giữa đường lane cuối cùng, tay cầm súng, dùng
bốn con tin làm lá chắn. Cảnh sát được bố trí ở khắp nơi trong sàn bowling;
con có thể thấy cả họng súng trường đen ngòm của cảnh sát bắn tỉa thò ra
giữa những chai bowling. Họ đã bao vây nó, và bố biết ngay rằng nếu bắn
được, họ đã bắn rồi, nhưng nó đang nấp kĩ đằng sau một hàng những khuôn
mặt biến dạng vì khiếp đảm.

“Mày!” mẹ của bố thét lên. Cảnh sát lôi bà lại. Họ không tin Terry sẽ không
bắn mẹ ruột của nó, nhất là với câu chuyện điên khùng của bà rằng nó
không phải con ruột mà là một đứa bản sao quỷ quyệt nào đó.

“Terry,” bố hét to, “là anh đây, Martin đây.” Bố chẳng còn cơ hội nói thêm
gì nữa trước khi mẹ của bố lên tiếng.

“Mày là ai?” bà khóc lóc.

“Mẹ? Chết tiệt, Martin, đưa mẹ ra khỏi đây, được không?”

Nó đã đúng, đương nhiên. Khi một người đang tiến hành cuộc đụng độ đẫm
máu cuối cùng, anh ta không muốn mẹ của mình bén mảng ở đó.

Bố cố gắng thuyết phục bà đi về, nhưng bà không chịu nghe.

“Đừng có nấp đằng sau những con người tội nghiệp đó, đồ mạo danh!” bà
gào thét.

“Mẹ, đi khỏi đây đi!” Terry quát to.

“Đừng gọi tao là Mẹ! Tao không biết mày là ai hay mày đã lấy khuôn mặt
con trai tao như thế nào, nhưng mày không lừa được tao đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.