MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 228

“Terry, đầu hàng đi!” bố la lên.

“Tại sao?”

“Họ sẽ giết em!”

“Thì sao? Nghe này, ông anh, điều duy nhất khiến em phát cáu là toàn thể
cảnh tượng này bắt đầu hơi nhàm chán rồi. Đợi một giây nào.”

Có tiếng xì xào hoảng loạn trong lá chắn người. Đột nhiên họ bắt đầu di
chuyển. Họ tiến về phía giá để bóng bowling, rồi quay lại đường lane. Rồi
nó diễn ra! Một quả bóng lăn ở giữa đường lane. Terry đang chơi bowling!
Những cặp mắt của cảnh sát nhìn theo quả bóng lăn đến chỗ mấy cái chai.
Một sự im lặng tuyệt đối gần kề với sự mộ đạo. Một cú đánh trúng! Terry
đã thành công! Nó đánh ngã cả mười chai! Đám đông dường như hò hét
bằng cùng một giọng, nhắc bố nhớ đến chuyện con người thường ngu ngốc
khi ở một mình, nhưng trong bầy đàn thì họ tuyệt đối đần độn. Họ có thể là
cảnh sát đang ở đoạn kết của một cuộc săn người ròng rã, nhưng họ cũng là
những người Úc yêu thể thao - và không có gì làm cho trái tim đập nhanh
hơn là một chiến thắng, bất kể kẻ thắng cuộc là người khát máu thế nào.

Đúng vào lúc quả bóng chạm vào những cái chai, một viên đạn găm vào
Terry. Quả bóng đó là âm mưu của Terry để bỏ chạy, nhưng không phải tay
cảnh sát nào cũng cả tin như thế hay thậm chí là thích bowling.

Nó nằm trên đường lane, dính máu của chính mình, la ó, “Mắt cá chân tao!
Lại là ở chỗ mắt cá! Đúng ngay chỗ đó, đồ chó tạp chủng! Nó sẽ không bao
giờ lành được!” và nó nằm đó trong lúc bị bốn mươi cảnh sát bao vây, tất cả
đều tranh nhau là người dẫn nó ra trước ánh sáng chói lòa của paparazzi, để
được hưởng một liều nho nhỏ của sự bất tử.

Tạm biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.