MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 262

Mẹ tôi được chôn tại một nghĩa trang Do Thái, một sự chấp thuận dành cho
ông bà nội tôi. Trong trường hợp bạn chưa biết, thì là thế này, tín ngưỡng
Do Thái muốn bạn phải đặt một hòn đá trên mộ của những người thân yêu.
Tôi chưa bao giờ thấy lý do nào để ngụy biện cho những phong tục tập
quán kì quặc rẻ tiền như lý do này, vì thế tôi đi ra khỏi nhà và phân vân tự
hỏi người mẹ quá cố của mình sẽ muốn nhận loại đá dơ bẩn nào để làm
chứng cho lòng thành của tôi.

Khi đã đến nghĩa trang, chúng tôi không tìm được mộ của mẹ. Mê hồn trận
những tấm bia đá xám xịt khiến chúng tôi lúng túng, nhưng cuối cùng
chúng tôi đã tìm thấy bà nằm ở nơi bà vẫn nằm, giữa Martha Blackman,
người đã hít thở khí trời trong chín mươi tám năm buồn tẻ, và Joshua Wolf,
người có quả tim ngừng đập đầy bất công ở tuổi mười hai. Chúng tôi nhìn
vào phiến đá có tên bà trên đó.

Astrid.

Không có họ, không ngày tháng năm sinh hoặc ngày tháng năm chết - chỉ
tên của bà hiu quạnh trên mộ chí, nói lên vô vàn sự im lặng.

Tôi cố hình dung cuộc sống sẽ như thế nào nếu có một người mẹ bên cạnh.
Tôi không thể mường tượng ra nó. Người mẹ mà tôi thương nhớ là một hỗn
hợp của những ký ức tự tạo, những tấm ảnh của các nữ diễn viên phim câm,
và hình ảnh ấm áp, trìu mến của nguyên mẫu người mẹ. Bà biến ảo không
ngừng, một hình ảnh liên tục chuyển động.

Ở cạnh tôi, bố đang nhịp ngón chân như thể đang chờ đợi kết quả một trận
đấu. Ông bước về trước và phủi những chiếc lá thu hình ngôi sao khỏi bia
mộ.

Tôi nhìn ông. Tôi nhìn chân ông. “Này!” tôi la lên.

Ông quay lại phía tôi, giật mình, và phập lại, “Đừng bất thình lình làm ồn
trong nghĩa trang, thằng quỷ này. Con muốn bố chết vì sợ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.