MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 264

Bố giải thích rằng bà đã chết ở châu Âu. Ông không chịu nói nhiều hơn về
chuyện đó. Ông đã mua miếng đất an táng vì tôi, lấy lý do là một đứa bé trai
có quyền tưởng nhớ mẹ của nó ở một khung cảnh thích hợp. Còn nơi nào
khác để nó làm việc đó? Chẳng lẽ tại rạp chiếu phim?

Năm tháng trôi qua, khi chủ đề này phát sinh, bố chẳng nói gì với tôi về mẹ
ngoài việc bà đã chết và người chết không thể nấu bữa tối cho ta. Điều tôi
không tin nổi lúc này là tôi đã hoàn toàn kiềm nén sự tò mò của mình. Tôi
cho rằng vì ông không muốn nói về chuyện đó, nên bố đã thuyết phục tôi
tin rằng thật là thô lỗ khi cứ đi chõ mũi vào những cuộc đời đã kết thúc. Mẹ
tôi là một chủ đề mà ông đặt lên chiếc kệ cao, nằm ngoài tầm chất vấn. Tôi
đã chấp nhận điều này theo giá trị bề ngoài của nó, rằng trong bất kì tình
huống nào, anh cũng không nên hỏi về sự hủy hoại của một người được cho
là không thể hủy hoại.

Nhưng giờ đây, đột nhiên, với tiết lộ rằng trong ngần ấy năm qua tôi đã
thương nhớ trên một cái lỗ trống không, nỗi tức giận biến thành một sự tò
mò bỏng cháy. Trong xe ô tô trên đường từ nghĩa trang về nhà, tôi bảo với
bố rằng nếu tôi đã đủ khôn lớn để khóc thương, ở tuổi lên chín, thì tôi đã đủ
khôn lớn để biết đôi điều về mẹ.

“Đó chỉ là một người phụ nữ mà bố từng hẹn hò trong một thời gian ngắn,”
bố nói.

Chỉ là một người phụ nữ? Hai người không cưới nhau ư?”

“Ôi Chúa ôi, không. Bố chưa bao giờ làm lễ cưới.”

“Vậy thì, bố có, bố biết đấy, yêu mẹ không?”

“Bố không biết trả lời câu hỏi đấy như thế nào, Jasper ạ. Bố thực sự không
biết.”

“Thử đi.”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.