MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 266

“Ái chà, còn bố thì không,” ông nói, đưa cho tôi xem cảnh tượng quen
thuộc: tấm lưng của ông.

***

Trong những tháng sau đó, tôi thúc ép, làm áp lực, vặn vẹo, từng chút từng
chút một, tìm cách moi móc được thông tin ít ỏi sau đây: nhìn ở vài góc độ
thì mẹ tôi cũng đẹp, và đi du lịch rất nhiều, và bà ghét chụp ảnh mình như
người ta ghét bị mất tiền vậy. Bà nói lưu loát nhiều ngôn ngữ, qua đời ở độ
tuổi đâu chừng hai mươi sáu đến ba mươi lăm, và dù bà được gọi là Astrid,
nhưng đó có thể không phải là tên thật của bà.

“À, và mẹ con tuyệt đối ghét Eddie,” một hôm ông nói.

“Mẹ biết Eddie à?”

“Bố gặp Eddie cũng tầm lúc đó.”

“Tại Paris?”

“Ngay ngoại ô Paris.”

“Bố làm gì ngay ngoại ô Paris?”

“Con biết đấy. Việc thường lệ. Đi lăng quăng.”

Eddie, bạn thân nhất của bố, là một người Thái gầy với bộ ria mỏng, lúc
nào cũng tỏ ra đang ở thời hoàng kim của cuộc đời và chưa một ngày kết
thúc. Khi ông ta đứng cạnh người bố nhợt nhạt của tôi, trông họ giống bạn
bè thì ít mà giống bác sĩ với bệnh nhân thì nhiều. Giờ thì rõ ràng tôi sẽ phải
cật vấn Eddie về mẹ của mình. Tìm được ông ta là một vấn đề. Ông ta
thường xuyên đi nước ngoài không một lời giải thích, và tôi chả biết đấy là
ông đi công tác, đi chơi, đi quên ngày quên tháng, đi thảm sát, hay đi làm
liều. Eddie có cách nói đại khái rất dứt khoát - ông ta sẽ không bao giờ đi
vào chi tiết đến mức nói với bạn, chẳng hạn như, rằng ông ta sắp đi thăm bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.