MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 268

“Astrid? Đương nhiên, chú biết cô ấy. Thật là đáng tiếc, nhỉ?”

“Cháu không biết. Thế à?”

“Ý cháu là sao?”

“Hãy kể cho cháu nghe về bà ấy.”

“Được thôi.”

Eddie thả phịch người xuống ghế sofa và vỗ lên chiếc gối đệm gần ông ta.
Tôi nhảy lên đó đầy phấn khích, không hề nhận ra cuộc trò chuyện của
chúng tôi sẽ trở nên cực kì đáng thất vọng: với tất cả kì vọng của tôi, tôi đã
hoàn toàn quên mất rằng Eddie là người kể chuyện dở nhất thế gian.

“Chú gặp cô ấy ở Paris, cùng với bố cháu,” ông ta bắt đầu. “Chú nghĩ đấy là
mùa thu, vì lá cây có màu nâu. Chú nghĩ tên tiếng Mỹ của mùa thu, ‘mùa lá
rụng’, quả thực rất đẹp. Cá nhân chú thì thích mùa thu, hay là mùa lá rụng,
như họ nói, và cả mùa xuân nữa. Mùa hè chú chỉ chịu nổi ba ngày đầu tiên
rồi sau đó chú phải tìm một cái tủ đông thịt để trốn vào.”

“Eddie...”

“Ồ. Chú xin lỗi. Chú lạc đề rồi, phải không? Chú quên nói cho cháu nghe
chú cảm thấy thế nào về mùa đông.”

“Mẹ cháu.”

“Phải rồi. Mẹ cháu. Cô ấy là một người phụ nữ đẹp. Chú không nghĩ cô ấy
là người Pháp, nhưng cô ấy có thân hình giống như thế. Phụ nữ Pháp đều
nhỏ con, mảnh khảnh và có ngực khá nhỏ. Nếu cháu muốn ngực to, cháu
phải bước qua biên giới sang Thụy Sĩ.”

“Bố nói chú gặp mẹ cháu ở Paris.”

“Đúng vậy. Chính là ở Paris. Chú nhớ Paris. Cháu có biết là ở Pháp người
ta có một từ khác khi gặp phải thứ gì làm cháu thấy gớm không? Cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.