MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 267

con ở tỉnh Chiang Mai của Thái Lan, nhưng nếu bạn làm áp lực, ông ta có
thể thừa nhận rằng mình đã “đến châu Á”.

Tôi phải chờ những sáu tháng mới thấy lại mặt mũi Eddie. Trong suốt thời
gian đó, tôi chuẩn bị một danh sách câu hỏi, diễn đi diễn lại trong đầu cuộc
hỏi đáp với ông ta, kể cả những câu trả lời của ông ta. Tôi kì vọng - song
hóa ra lại sai bét - một chuyện tình kinh thiên động địa, trong đó người mẹ
thánh thiện của tôi xả thân trong một bối cảnh dạng Romeo và Juliet: tôi
tưởng tượng rằng đôi tình nhân xấu số này đã thực hiện một vụ tự tử kép
lãng mạn đầy bi kịch nhưng bố đã rút lui vào phút chót.

Cuối cùng vào một buổi sáng, tôi đang ở trong nhà tắm chải răng trước tấm
rèm kéo ngang thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Eddie gọi với vào.
“Marty! Cậu có đây không? Hay tôi đang nói chuyện với một căn hộ vắng
người?”

Tôi chạy ra phòng khách.

“Cậu bé đây rồi,” Eddie nói, và như thường lệ, trước khi tôi kịp nói “Xin
đừng,” ông ta đã nhấc chiếc Nikon treo trên cổ lên và chụp ảnh tôi.

Eddie là một gã cuồng nhiếp ảnh, không thể không chụp hình tôi năm phút
một lần. Ông ta là một người đa năng: Vừa dán một mắt vào ống kính chiếc
Nikon, ông ta có thể vừa hút thuốc lá, chụp ảnh chúng tôi, và vuốt lại tóc
mình cùng một lúc. Dù ông ta nói tôi rất ăn ảnh, nhưng tôi không thể phản
bác - ông ta không bao giờ cho chúng tôi xem kết quả. Tôi còn không biết
ông ta có rọi những tấm ảnh đấy ra hay không nữa, hoặc thậm chí ông ta có
lắp phim trong máy hay không. Đó chỉ là một ví dụ nữa về sự bí ẩn bệnh
hoạn của Eddie. Ông ta không bao giờ nói về bản thân mình. Không bao giờ
kể cho bạn nghe thời trẻ ông ta thế nào. Bạn còn không biết ông ta có thời
trẻ hay không. Ông ta sống tách biệt, cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Bố cháu thế nào? Vẫn khỏe hả?”

“Eddie, chú có biết mẹ cháu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.