MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 269

không được nói ‘Kinh quá!’ Sẽ chẳng ai hiểu cháu muốn nói gì. Cháu phải
nói ‘Đồ ngốc!’ Thật kì cục. Khi cháu bị thương cũng vậy. Phải nói ‘Á!’,
không nói ‘Ối!’”

“Bố cháu làm gì ở Paris?”

“Ông ta chẳng làm gì cả trong những ngày ấy, tương tự như chẳng làm gì cả
vào lúc này, khác chăng là lúc ấy ông ta nói tiếng Pháp. Ái chà, thực ra ông
ta chả làm gì sất. Ông ta suốt ngày viết hí hoáy vào quyển sổ màu xanh lục
bé xíu của mình.”

“Tất cả sổ tay của bố đều có màu đen. Ông luôn dùng cùng một loại.”

“Không, quyển này chắc chắn màu xanh lục mà. Chú có thể thấy nó trong
đầu đây này. Thật tiếc là cháu không nhìn thấy được những hình ảnh hiện
lên trong đầu chú vào chính lúc này. Chúng sống động kinh hồn. Chú ước gì
chúng ta có thể chiếu toàn bộ hình ảnh trong đầu lên màn ảnh và bán vé.
Chú nghĩ số tiền mà cháu muốn công chúng móc hầu bao ra để trả sẽ thực
sự quyết định giá trị bản thân cháu đấy.”

Tôi rời khỏi ghế sofa, bảo Eddie cứ nói tiếp không cần tôi ở đó, đi vào
phòng ngủ của bố, và đứng ở cánh cửa mở toang, đần mặt ra trước sự lộn
xộn bừa bãi khủng khiếp, chúng có thể đang che giấu câu chuyện bí mật của
mẹ tôi trong một quyển sổ màu xanh lục, mà cũng có thể không. Thường tôi
không vào phòng ngủ của bố, vì cùng một lý do như bạn không đi vào để
nói chuyện với một người khi người đó ở trong toilet, nhưng lần này sự việc
đủ quan trọng để buộc tôi phải phá vỡ nguyên tắc của mình. Tôi bước vào
mớ ruột gan mở toang của bố tôi, vào cơn bão cát gào rú của ông; việc ông
ngủ ở trong đây đã là một kì tích.

Tôi lên kế hoạch việc cần làm. Đầu tiên tôi phải định hướng thông qua một
kho lưu trữ báo chí vàng vọt, có thể cạnh tranh với những tờ báo lưu trữ
trong thư viện công cộng. Chúng được chất thành chồng và nhét vào những
góc tối của căn phòng, số chồng quá nhiều đến độ chúng phủ một lớp thảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.