MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 260

Tôi lấy một góc khăn, cầm nó dưới nước nóng và thấm máu khô đi. Khi tôi
lau mặt sạch sẽ và nước biến thành màu đỏ bầm của máu, làm bẩn chiếc
khăn trắng, tôi nghĩ về chuyện của bố. Hình như tôi đã không biết thêm
được nhiều về chú Terry như ta vẫn nghĩ ta sẽ biết sau một cuộc độc thoại
dài mười bảy giờ, nhưng tôi đã biết thật nhiều điều về bố mình.

Tôi có cảm giác bất an rằng có thể từng lời ông nói đều là thật. Dĩ nhiên
ông tin vào tất cả những điều đó. Có gì đó thật khó chịu khi một người đàn
ông ba mươi hai tuổi đặt tâm hồn ba mươi hai tuổi của ông ta vào miệng
của một đứa bé, ngay cả khi đứa bé đó chính là ông ta lúc còn nhỏ. Bố tôi
có phải là một đứa bé tám tuổi vô chính phủ không? Một đứa bé chín tuổi
ghét người? Hay đứa bé trong câu chuyện là một sự tái tạo vô thức, một con
người với kinh nghiệm sống của người ấy cố gắng lý giải tuổi thơ mình,
trong quá trình đó xóa sạch mọi suy nghĩ hoặc quan điểm mà ông ta đã thực
sự trải qua trong quãng thời gian đó? Có thể lắm. Dẫu sao, kí ức có lẽ là thứ
duy nhất trên trái đất mà chúng ta có thể thực sự nhào nặn để phục vụ
chúng ta, để chúng ta không phải nhìn lại bản thân mình trong quá khứ đang
lùi xa và nghĩ, “Thật là một thằng khốn nạn!”

Nhưng bố không phải loại người xóa sổ kí ức của mình. Ông thích bảo quản
mọi thứ trong trạng thái tự nhiên của chúng, từ tóc đến quá khứ của ông. Vì
thế mà tôi biết mọi lời ông nói đều là thật, và tại sao tôi vẫn cảm thấy phát
ốm khi nhớ lại tiết lộ chấn động được đưa ra sau chuyện kể này, quả bom
điên rồ về người đàn bà quan trọng nhất chưa bao giờ có mặt trong cuộc đời
tôi: mẹ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.