MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 259

Câu trả lời: tĩnh lặng, màu nâu đồng, và ngầu đục một cách đáng ngạc
nhiên.

Đoạn kết!

Ngoài cửa sổ tôi trông thấy bình minh màu hồng đang bao trùm khoảng sân
sau nhà và có lẽ xa hơn, ít nhất đến cái nhà kho trong góc. Lũ chim dậy
sớm, không có khái niệm ngủ nướng, đang líu lo những giai điệu bình minh
quen thuộc của chúng. Bố và tôi ngồi trong im lặng. Nói trong mười bảy
giờ đồng hồ và kể lại hầu hết từng phút của hai mươi hai năm đầu đời đã
khiến ông kiệt sức. Lắng nghe cũng khiến tôi bị như thế. Tôi không biết ai
trong chúng tôi mệt hơn. Bỗng nhiên bố tươi tỉnh hẳn và nói, “Này, con biết
gì không?”

“Gì ạ?”

“Máu đã đông lại rồi!”

Máu? Máu nào? Ồ, đúng rồi - tôi đã đánh nhau, phải không nào? Tôi đã bị
lũ bạn đánh một cách vô lý, đúng không? Tôi đưa tay lên và cảm nhận
khuôn mặt mình. Có một vật cứng, giòn nằm trên môi dưới của tôi. Tôi
chạy đến chỗ kính nhà tắm để soi. Hu ra! Đúng vậy, vào lúc nào đó trong
câu chuyện của bố, máu trên mặt tôi đã chuyển thành màu đen và đông lại.
Trông tôi thật đáng sợ. Tôi mỉm cười trở lại, lần đầu tiên kể từ trước khi câu
chuyện bắt đầu rất lâu.

“Con có muốn bố chụp một tấm ảnh trước khi rửa nó đi không?” bố gọi
vọng ra từ phòng ngủ của tôi.

“Thôi khỏi, máu sẽ còn đổ dài dài mà.”

“Quá đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.