MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 257

bất chợt nhắc bố nhớ đến chiếc hộp giờ đây đang nằm trong tay bố, chiếc
hộp có em trai bố bên trong.

Bố bước đi.

Bố không quên lời cảnh báo của Stanley, hay những điều tra viên và quyết
tâm của họ trong việc truy tố bố. Đã đến lúc ra đi mãi mãi. Vả lại, chẳng
còn gì để học hỏi ở đây cả. Đã đến lúc đi đến những vùng đất mới để thực
hiện những thói quen cũ. Những khát khao mới! Những nỗi thất vọng mới!
Những lần thử sức và thất bại mới! Những câu hỏi mới! Liệu kem đánh
răng có mùi vị giống nhau ở khắp mọi nơi không? Liệu nỗi cô đơn có ít cay
đắng hơn tại Rome không? Liệu nỗi thất vọng về tình dục có đỡ đè nén hơn
tại Thổ Nhĩ Kì không? Hay là tại Tây Ban Nha?

Bố nghĩ đến những điều này khi bố di chuyển qua sự im lặng của thị trấn
chết, thị trấn không có ước mơ, thị trấn đã bị hóa thành than và đen ngòm
như miếng bánh mì cháy khét. Đừng chà sạch nó! Đừng cứu vớt nó! Hãy
ném thị trấn của tôi vào thùng rác. Nó thành mầm mống ung thư rồi.

Than hồng của tuổi thơ bố đang lụi tàn thành những hòn lạnh lẽo, khô cứng.
Giờ đây không cơn gió nào có thể thổi bùng nó sống trở lại. Nó đã chết. Bố
không còn một người thân nào trên đời. Úc vẫn là một hòn đảo, nhưng bố
không còn bị bỏ hoang trên đó. Cuối cùng bố đã trôi đi. Và biển ở phía trên
là vô tận. Không đường chân trời.

Ở nơi bố đang đến, không ai biết bố, không ai biết chuyện của bố, chuyện
của em trai bố. Cuộc đời bố bị tinh giản đến mức chẳng còn gì ngoài một
giai thoại bí mật mà bố có thể tiết lộ hoặc giữ kín suốt đời. Điều đó tùy
thuộc vào bố.

Bố bước đi trên con đường dài, đầy gió bụi, ra khỏi thị trấn.

Bố có cảm giác như đang rời khỏi một công viên giải trí mà chưa được đi
một chuyến tàu lượn nào. Tuy bố luôn ghét thị trấn, con người ở đó, cuộc
sống của họ, nhưng dù gì bố cũng đã tồn tại bên cạnh họ, vậy mà bố vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.