MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 284

nhị trong việc ấy cả, & trước khi mình nhận ra chuyện gì đang xảy ra cô ta
đã đặt ngón tay lên vết sẹo của mình & mình thích thế, không có sự thương
hại trong mắt cô ta chỉ một chút tò mò. Sự thương hại là đứa em trai thất lạc
mê muội của sự thông cảm. Sự thương hại không biết nên làm gì với chính
nó vì thế nó chỉ biết nói Ôôôôôôô.

Cô ta làm mình ngạc nhiên hơn nữa khi không hỏi han gì về nó.

Em có vết sẹo nào không? mình hỏi.

Em thậm chí còn không có vết trầy xước, cô ta trả lời nhẹ nhàng như thể có
một bàn tay đang che miệng cô ta.

Chiếc áo len của cô ta mở nút vừa đủ để lộ ra một chiếc áo thun đen ôm sát
che chắn bộ ngực nhỏ nhắn như hai quả trứng luộc.

Mình nở nụ cười yếu ớt trước mặt cô ta & hỏi cô ta đang làm gì ở Paris.

Chẳng làm gì hầu như.

Chẳng làm gì hầu như. Những từ ngữ lạ lẫm đó tự sắp xếp trong đầu mình
một chốc (hầu như chẳng làm gì) & cuối cùng chết ở đó.

Dục vọng lên đến mức kinh ngạc mình cảm thấy những suy nghĩ bí mật của
mình phát ra qua một chiếc loa. Cô ta hỏi mình từ đâu đến & mình trả lời &
quan sát đôi mắt cô ta tràn ngập những hình ảnh của một vùng đất mà cô ta
chưa bao giờ nhìn thấy. Em luôn muốn đi đến Úc cô ta nói nhưng em đã đi
du lịch quá nhiều rồi. Bọn mình nói chuyện về trái đất một chốc & mình
thật không thể nghĩ ra một quốc gia nào mà cô ta chưa từng đi lạc trong đó.
Cô ta nói với mình rằng cô ta nói tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Ý tiếng Đức
tiếng Tây Ban Nha tiếng Nga. Sự thông thạo nhiều ngôn ngữ gây ấn tượng
cho bộ não Úc lười biếng của mình.

Người phụ nữ này có chấp nhận mình tiến tới? Thậm chí là đáp lại? Có một
âm mưu gì ở đây, mình nghĩ. Cô ta muốn mình vì một mục đích tầm thường
nào đó như là giúp cô ta di chuyển đồ đạc trong nhà chẳng hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.