MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 304

Người biết nó chắc là phải bệnh hoạn như con.

Rồi cô ta cười rũ rượi & kinh dị & rơi vào im lặng.

Những buổi nói chuyện với Chúa tức là mình này dường như ngày càng
giống một vở nhạc kịch opera hoành tráng. Gọi vọng ra từ bên kia phòng,
cô ta đặt hết niềm tin vào mình như chưa từng trước đó.

Chúa ơi?

Hãy nói với ta.

Cuộc đời con thật lãng phí!

Đừng nói thế.

Con đã lang thang đến mọi nơi! Con không có bạn bè! Con không có quê
hương!

Mỗi người đều có một quê hương.

Con di chuyển quá nhanh! Con nhìn thấy quá nhiều! Con không quên điều
gì cả! Con không thể quên được!

Điều đó tệ lắm à? Vậy là con có trí nhớ tốt. Nghe đây, con đang vẽ mặt ai
đấy?

Bố con.

Thực à!

Bố của bố con.

Vậy à, nó là cái nào thế?

Bố của bố của bố con.

Nghe này, Astrid. Con có muốn ta nện con một trận không?

Cô ta không nói gì nữa. Mình đã đặt nỗi sợ của Mình vào cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.