MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 349

an ninh đang làm giật mình một kẻ ăn cắp hàng hóa. Cô ta bắt đầu tru tréo,
“Cứu tôi với! Cảnh sát đâu! Cưỡng hiếp!”

Rồi bố lại nảy ra một ý khó hiểu: ông cũng bắt đầu hét to gọi cảnh sát. Ông
lấy cùi chỏ huých tôi. Ông muốn tôi tham gia. Tôi la hét cùng với hai người
họ, la toáng lên cưỡng hiếp, la toáng lên gọi cảnh sát. Nhưng tôi không
dừng ở đó. Tôi gọi cả đội Đặc nhiệm phản ứng nhanh nữa. Tôi gọi trực
thăng. Tôi gọi Satan. Tôi gọi mặt đất nuốt chửng bầu trời. Điều đó khiến cô
ta im lặng. Cô ta bước khỏi vỉa hè ra ngoài trời mưa. Bố và tôi bước xuống
đường cạnh cô ta mà không nói gì. Thỉnh thoảng Mắt Xanh lại liếc nhìn tôi.

“Cậu đang làm gì với gã khốn kiếp này?” cô ta hỏi tôi.

“Tôi không biết.”

“Ông ta là bố cậu à?”

“Ông ta bảo thế.”

“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Này, kẻ phá hoại. Cô không được nói chuyện với nó. Cô còn phải thú tội
đấy.”

“Ông không thể chứng minh được điều gì đâu, gã trọc phú ạ.”

“Tôi không thể á? Tôi không thể á? Ái chà, kẻ phá hoại, cô giấu trong túi
một chiếc chìa khóa, phải không nào? Chỉ cần vài giây là một chuyên gia
giám định pháp y có thể so sánh vết sơn trên chìa khóa của cô với vết sơn bị
mất trên thành xe tôi thôi.”

Mắt Xanh lôi một chiếc chìa khóa từ túi ra và thả nó xuống một vũng nước.

“Ối, tôi hậu đậu quá,” cô ta nói, quỳ xuống cạnh vũng nước, chà chiếc chìa
khóa, rồi lau nó trên tay chiếc áo khoác trùm mũ của cô ta. Cô ta cho chiếc
chìa khóa vào túi trở lại. “Xin lỗi nhé, trọc phú,” cô ta líu lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.