Ba chúng tôi ngồi trên thềm nhà, nhét thư vào những chiếc phong bì với sự
khéo léo và chuẩn xác. Thật không thể giảng giải chính xác chuyện gì đang
xảy ra ở đây; cứ như tất cả chúng tôi đều là sinh viên điện ảnh đang ngẫu
hứng một vở kịch sinh viên, và không ít lần chúng tôi nhìn nhau không giấu
được cảm giác tức cười.
“Cô được trả bao nhiêu tiền để làm việc này?” Bố hỏi.
“Năm đô la cho một trăm cái phong bì.”
“Thế cũng không tốt lắm nhỉ.”
“Ừ, không tốt.”
Khi cô ta nói câu này, tôi để ý thấy khuôn mặt nghiêm trọng, căng thẳng
của cô ta đã trở nên thanh bình và dịu dàng.
Tôi hỏi, “Tại sao chị lại ghét người giàu như vậy?”
Cô ta nhíu đôi mắt xanh và nói, “Vì họ có tất cả những giờ phút thư giãn.
Vì người nghèo đang vật vã trong khi người giàu than phiền về nhiệt độ
trong hồ bơi của họ. Vì khi người bình thường gặp rắc rối, luật pháp xử đẹp
bọn họ, và khi người giàu gặp rắc rối, họ dễ dàng thoát được.”
“Có thể tôi không giàu,” bố nói. “Có thể tôi có một chiếc xe thể thao màu
đỏ nhưng đó là thứ có giá trị duy nhất mà tôi sở hữu.”
“Ai thèm quan tâm đến ông chứ?”
“Con trai tôi.”
“Thật thế không?” cô ta hỏi tôi.
“Chắc vậy.”
Có cái gì đó không suôn sẻ lắm về cuộc đối thoại này. Dường như ngôn ngữ
đã từ bỏ chúng tôi đúng vào lúc chúng tôi cần nó nhất.