MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 355

mặt tròn thôi. Mặt trái xoan làm tôi mất hứng. Cứ hỏi bất kì người nào mà
xem.”

“Có thể tôi sẽ làm.”

“Vậy cô muốn công việc đó chứ?”

“Được thôi.”

“Tại sao cô cào xe của tôi?”

“Tôi không cào xe của ông.”

“Cô là một kẻ nói dối.”

“Ông là một gã dị hợm.”

“Cô đã được nhận vào làm.”

“Tốt.”

Tôi nhìn bố với ánh mắt kì lạ trên mặt ông, như thể chúng tôi đã đi rừng
suốt đêm để đến một thác nước bí mật và nó là đây. Chúng tôi tiếp tục với
những chiếc phong bì khi bình minh chuyển thành buổi sáng.

***

Đêm đầu tiên Anouk đến để nấu ăn và dọn dẹp, cô ta bối rối đến nực cười;
cô ta cứ nghĩ đó là một căn nhà rộng rãi của một người giàu có, không ngờ
lại bước vào căn hộ nhỏ bé và đáng tởm của chúng tôi, nó đang thối rữa như
đáy một con tàu cũ. Sau khi nấu bữa tối cho chúng tôi, cô ta hỏi, “Làm sao
hai người sống như thế này được? Hai người là lợn. Tôi đang làm việc cho
lợn,” và bố bảo, “Có phải vì vậy mà cô nấu cho chúng tôi thứ tởm lợm này
không?” Cô ta nổi điên, nhưng vì những nguyên nhân mà tôi không bao giờ
hoàn toàn hiểu nổi (lúc đó những việc khác để làm mà), cô ta quay lại
tuần này sang tuần khác, trở lại với chúng tôi luôn luôn kèm theo nỗi mệt
mỏi và sự bất đồng nóng nảy và một khuôn mặt trông như vừa mới mút một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.