MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 356

rổ chanh. Cô ta đi vào, kéo rèm ra và ném ánh sáng vào góc nhà xó xỉnh
của chúng tôi, và khi cô ta bước lên những quyển sách mượn thư viện quá
hạn trả lại của bố, đang nằm phủ một lớp trên sàn nhà, cô ta nhìn tôi dò xét,
như thể tôi là một con tin mà cô ta đang cân nhắc thả ra.

Thoạt đầu Anouk đến trong vài giờ vào các ngày thứ hai và thứ sáu, song
thời khóa biểu dần dần thay đổi và cô ta bắt đầu đến vào bất cứ khi nào cô
ta thích, không chỉ để nấu ăn và dọn dẹp mà thường còn để ăn và bày bừa.
Cô ta thường xuyên ăn với chúng tôi, tranh luận với chúng tôi liên tục, và
giới thiệu cho tôi biết một loại người mà tôi chưa từng gặp trước đó: một
người cánh tả, yêu nghệ thuật, tự nhận là “con người tâm linh”, kẻ chọn
cách truyền đạt những ý nghĩ hiền lành về hòa bình, lòng yêu thương và
thiên nhiên bằng cách hét vào mặt bạn.

“Ông biết vấn đề của ông là gì không, Martin?” cô ta hỏi bố vào một đêm
nọ sau khi ăn tối. “Ông chọn sách thay vì cuộc sống. Tôi nghĩ sách không
thể làm vật thay thế cho cuộc sống được, ông biết đấy. Chúng giống như
một phần bổ sung hơn.”

“Cô biết cái gì về nó chứ?”

“Tôi biết khi tôi thấy có người không biết cách sống.”

“Chứ cô thì biết à?”

“Tôi có vài nhận xét.”

Theo quan điểm của cô ta, bố và tôi là những vấn đề cần được giải quyết, và
cô ta bắt đầu bằng cách cố gắng biến chúng tôi thành người ăn chay, diễu
hành những hình ảnh về các con vật bị cắt xẻo đang kêu gào trước mặt
chúng tôi trong khi chúng tôi đang chén ngon lành món thịt nướng thơm
ngon. Khi việc đó bất thành, cô ta lén lút cho chất thay thế thịt vào món ăn
của chúng tôi. Và không chỉ có thức ăn; Anouk bày biện mọi hình thức tâm
linh như một gã người Đức: liệu pháp nghệ thuật, tái sinh, massage liệu
pháp, các loại dầu có mùi kì lạ. Cô ta đề nghị chúng tôi đi massage bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.