MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 410

Sizzler là nơi chúng tôi thích đến để ăn mừng chuyện vui - nói cách khác,
chúng tôi đã đến đấy một lần, vào năm năm trước, sau khi bố trúng số 46 đô
la. Tôi đạp xe qua mê cung đến đường cái rồi đón xe buýt vào thành phố
đến Khách sạn Carlos. Nhà hàng Sizzler này nằm ở tầng trên cùng, dù bạn
không cần ở tại khách sạn mới được ăn ở đó. Đương nhiên, bạn có thể ở đó
nếu bạn muốn, nhưng thật ra mà nói, một khi bạn đã ăn xong và thanh toán
hóa đơn, họ quả thực chẳng bận tâm bạn ngủ ở đâu.

Khi tôi đến nơi, bố đã ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, tôi đoán là để chúng tôi
có thể nhìn ra cảnh phố xá trong những quãng lặng khó tránh khỏi của buổi
nói chuyện.

“Thế chuyện học hành của con sao rồi?” ông hỏi khi tôi ngồi xuống.

“Không tệ lắm.”

“Hôm nay học được gì không?”

“Mấy thứ thông thường ấy mà.”

“Chẳng hạn như?”

“Bố biết đấy,” tôi nói, và trở nên hồi hộp khi nhận ra ông đang không nhìn
tôi. Có lẽ ông đã nghe ai đó nói rằng ta không nên nhìn thẳng vào mặt trời
để khỏi trông gà hóa cuốc.

“Bố có cái này cho con xem,” ông nói. Ông đặt một chiếc phong bì lên bàn
và gõ ngón tay lên nó.

Tôi cầm chiếc phong bì đã bóc lên và lấy lá thư bên trong ra. Phần in đầu
thư là của trường tôi. Trong lúc đọc, tôi vờ làm ra vẻ lúng túng, nhưng tôi
nghĩ kết quả lại thành ra vẻ tự thú.

Kính thưa ông Dean,

Thư này nhằm chính thức thông báo với ông rằng con trai của ông, Jasper
Dean, có dính líu đến một vụ tấn công trên một chuyến tàu vào buổi chiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.