MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 459

Trong văn phòng có một người đàn bà trung niên gầy gò đang ngồi, đặt hai
tay lên đùi. Cứ mỗi bước tôi tiến vào phòng, đôi mắt hí của bà ta lại thu hẹp
nửa centimet.

“Xem nào, hai em,” thầy hiệu trưởng nói, “các em có gì để nói không?”

“Bạn ấy không liên quan gì đến việc này,” tôi nói. “Em làm đấy ạ.”

“Thật thế không?” ông ta hỏi Hỏa ngục.

Cô ấy gật đầu vẻ tội lỗi.

“Không đúng,” người đàn bà nói, chỉ vào tôi. “Cậu ấy làm, nhưng cô này đã
ra lệnh cho cậu ấy.”

Tôi bị bẽ mặt, vì đó chính là sự thật. Tôi đứng dậy và đặt tay lên bàn thầy
hiệu trưởng. “Thưa thầy, xin hãy dành một giây nhìn cô gái mà thầy đang
buộc tội. Thầy có đang nhìn bạn ấy không?” Ông ta đang nhìn cô ấy. “Bạn
ấy là một nạn nhân của nhan sắc của chính mình. Vì sao? Vì nhan sắc là
quyền lực. Và như chúng em đã học trong giờ lịch sử, quyền lực thường tha
hóa. Vì vậy, nhan sắc tuyệt đối thì tha hóa tuyệt đối.”

Hỏa ngục Cao vút tròn mắt nhìn tôi. Thầy Silver hắng giọng.

“Jasper này, việc em đã làm là không thể tha thứ được.”

“Em đồng ý. Và thầy không cần phải cấm túc em, vì em sẽ bỏ học.” Ông ta
cắn môi. “Thầy vẫn muốn em đọc cái này tại tang lễ chứ?”

“Tôi nghĩ em nên đọc,” ông ta đáp, bằng giọng lạnh lùng, trịnh trọng.

Mẹ kiếp. Tôi biết ông ta sẽ nói thế mà.

***

Buổi lễ tang có phần giống như sự lặp lại tang lễ của Brett: mọi người đứng
đấy làm ra vẻ trang nghiêm, nụ cười bóng loáng của linh mục khiến bạn
phải nheo mắt, hình ảnh quan tài đi vào tâm trí bạn. Hỏa ngục Cao vút đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.