MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 458

nghĩ của tôi như bình gốm cũ kĩ tiết lộ toàn bộ về nền văn minh đã thống trị
ở đó một cách xuẩn ngốc và vô vọng.

Tôi nói rằng mình thấy rất vinh dự được đọc bài thánh thi tại tang lễ.

Tôi còn biết nói gì hơn?

***

Đêm hôm đó tôi đọc hết một lượt. Nó có mọi thứ mà ta trông chờ trong một
bài thánh thi: những lời ẩn dụ nặng kí, giáng mạnh vào đầu, và lối nói tượng
trưng của Thế giới cũ. Tôi xé nó ra khỏi quyển Kinh thánh và nghĩ: mình sẽ
không đọc thứ vớ vẩn gây bức bối này. Thay vào đó tôi chọn một đoạn từ
một quyển sách ưa thích của bố, đoạn mà ông đã làm tôi khiếp sợ vài năm
trước đó, đoạn thơ đã làm khô héo đầu óc tôi. Đó là đoạn thơ của James
Thomson từ tập thơ của ông ta, Thành phố đêm kinh sợ.

Vào buổi sáng hôm tang lễ, tôi được gọi lên phòng hiệu trưởng lần nữa. Tôi
vừa đi vừa nghĩ ông ấy muốn duyệt lại trình tự buổi lễ. Tôi đã ngạc nhiên
khi thấy Hỏa ngục Cao vút đứng đợi ngoài phòng, dựa vào tường. Vậy là
cuối cùng chúng tôi đã bị nhận diện cho tội ác đó. Thà rằng như thế, tôi
nghĩ.

“Chúng ta toi đời rồi,” cô ấy nói.

“Chúng ta đáng bị thế mà,” tôi đáp.

“Tớ biết. Có ai ngờ ông ấy lại phản ứng kém như vậy chứ?”

“Không được nói chuyện,” thầy Silver ngắt lời trong lúc mở cửa và ra hiệu
cho chúng tôi vào. Hỏa ngục Cao vút tần ngần như vừa bị tát, còn tôi tự hỏi
ở độ tuổi nào cô ấy nhận ra mình sở hữu uy lực có thể thuyết phục cánh đàn
ông ném mũ ra khỏi tàu. Nếu tôi hỏi cô ấy lúc này, liệu cô ấy sẽ nhớ ngày
hôm ấy không? Khoảnh khắc ấy? Sự kiện ấy? Tôi sẽ không tiếc gì để đổi
câu chuyện về sự mạnh mẽ của cô cho truyện dài kì về sự yếu đuối của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.