MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 460

nhìn tôi chằm chằm, dù tôi không muốn bị nhìn vào lúc ấy. Tôi muốn được
ở một mình với tội lỗi của mình. Dù vậy, tôi vẫn nhìn cô ấy, Thiên sứ của
Thần chết với đôi chân dài miên man. Cô ấy không hề hay biết rằng mình là
nhân vật trung tâm làm sụp đổ một gia đình.

Tôi liếc nhìn thi thể lạnh giá của thầy White và âm thầm cầu khẩn: Xin hãy
tha thứ cho em vì đã ném mũ của thầy ra khỏi tàu! Em không biết đầu của
thầy vẫn còn ở bên trong nó! Tha lỗi cho em! Xin tha lỗi em vì đã ném thầy
ra khỏi đoàn tàu đang lăn bánh!

Linh mục gật đầu với tôi, cái gật đầu của một người gắn cuộc đời với Chúa.

Tôi bước lên để đọc.

Tất cả họ đều nghĩ sẽ được nghe bài thánh thi. Thay vào đó, đây là thứ tôi
đọc:

Ai người bất hạnh nhất nơi đây?

Ta nghĩ chính ta; song ta thà

Làm kẻ khốn khổ, hơn Ông ấy

Tạo những con người hổ thẹn thay

“Ghê gớm sao bằng Chúa trời kia

Từ đó mà ra sự sống này

Kẻ tạo khổ đau cùng tội lỗi!

Ghê tởm, lạnh lùng, tàn bạo thay!

“Ta thề chẳng vì quyền dựng xây

Đền đài khắp chốn thế gian này

Mà ta nhận lấy điều ô nhục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.