MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 462

“Con sẽ có.”

“Bằng cách nào? Muốn tìm việc con phải có kinh nghiệm.”

“Con sẽ tìm việc gì đấy.”

“Ai sẽ thuê con? Chẳng ai thích một đứa bỏ học.”

“Không phải vậy.”

“Thôi được. Ai thích một đứa bỏ học nào?”

“Những kẻ bỏ học khác.”

Bố bỏ đi với một tiếng thở dài não nề kéo lê theo ông như một mùi hương.
Tôi không biết mình đã đứng dưới trời lạnh bao lâu, cố gắng nhìn xuyên lớp
màn bao phủ tương lai mình. Tôi nên làm một thợ nướng bánh hay một nam
vũ công thoát y? Một nhà hảo tâm hay một nhân viên hậu kì của nhóm ca?
Một kẻ chủ mưu tội ác hay một bác sĩ chuyên khoa da liễu? Đó không phải
chuyện đùa. Tôi mắc kẹt trong một buổi động não, và các ý tưởng la hét
giành giật nhau chen lên đầu. Phát thanh viên truyền hình! Nhân viên đấu
giá! Thám tử tư! Nhân viên bán xe ô tô! Người soát vé tàu! Chúng không
mời mà đến, trình bày bài thuyết trình, rồi nhường chỗ cho những đứa khác.
Một số ý tưởng kiên trì hơn tìm cách lẻn trở lại. Người soát vé tàu! Phát
thanh viên truyền hình trên tàu! Nhân viên bán xe ô tô! Nhân viên bán tàu!

Tôi dành cả ngày hôm sau nhìn vào khoảng không. Tôi tìm thấy rất nhiều
niềm vui từ không khí, và nếu ánh mặt trời chạm vào những hạt bụi lơ lửng
là để bạn có thể xem điệu nhảy xoay vòng của các nguyên tử, thì càng thích
hơn. Suốt ngày hôm ấy bố thoắt vào thoắt ra phòng tôi và tặc lưỡi, trong gia
đình tôi điều đó có nghĩa là “Con đúng là thằng ngốc.” Buổi chiều ông lại
vào phòng với nụ cười bí hiểm. Ông có một sáng kiến và nóng lòng nói cho
tôi biết. Đột nhiên ông muốn tống tôi ra khỏi nhà, và tôi nghĩ gì về ý kiến
hay đột xuất của ông? Tôi bảo tôi lo lắng việc ông phải ăn một mình, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.