MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 463

tiếng leng keng của dao nĩa va vào đĩa vang vọng trong căn nhà vắng là một
trong năm tiếng ồn gây trầm cảm nhất mọi thời đại.

“Đừng lo. Bố có kế hoạch cho việc tống con đi. Chúng ta, bố và con, sẽ
dựng cho con một cái chòi để nương náu. Ở đâu đó trong khu đất này.”

Một cái chòi? “Làm thế quái nào chúng ta dựng chòi được? Ta có biết gì về
xây dựng với cả nhà chòi đâu?”

“Mạng Internet,” ông đáp.

Tôi rên rỉ. Mạng Internet! Kể từ khi có Internet, những kẻ ngốc đã dựng
chòi, chế tạo bom, sản xuất động cơ xe ô tô và thực hiện những thao tác
phẫu thuật phức tạp trong bồn tắm.

Chúng tôi chọn một khu đất trống trong mê cung cạnh một hàng cây bạch
đàn gân guốc, chỉ cách một nhánh sông nước ngọt vài mét, và sáng hôm
sau, dưới bầu trời màu đồng cam, chúng tôi bắt đầu đốn cây như thể mình là
những sinh vật Đức thần thoại trong một bộ phim đầu tay của Leni
Riefenstahl

[44]

.

Tôi không thể dập tắt ý nghĩ rằng cuộc đời mình đã bước sang một ngã rẽ
đáng thất vọng - tôi chỉ vừa mới nghỉ học mà đã phải lao động khổ sai. Mỗi
lần lưỡi rìu chạm vào gỗ, tôi lại cảm thấy cột sống mình nhích sang trái vài
milimet, và suốt ngày đầu tiên ấy tôi không ngừng than vãn. Ngày thứ hai
còn tệ hơn - tôi bị trật vai. Ngày thứ ba tôi nói tôi cần tìm việc làm và do đó
tôi đi vào thành phố rồi xem liền một lúc ba phim, tất cả đều dở tệ, và khi
trở về tôi choáng váng nhận ra một lượng lớn công việc ở cái chòi đã được
hoàn tất.

Bố đang dựa vào cây rìu, lau mồ hôi ở lông mày rồi quẹt vào quần. “Hôm
nay bố đã làm như một thằng khốn nạn,” ông nói. Tôi nhìn thật lâu vào mắt
ông và biết ngay rằng ông đã gọi người ngoài đến giúp.

“Chuyện tìm việc thế nào rồi?” ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.