MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 471

đó rồi. Tôi đang ở lứa tuổi mà những đứa con trai ném mình xuống sông,
không phải một viên đá.

Chúng tôi đi tiếp. Cô ấy hỏi tôi làm sao tìm được lối đi trong mê cung. Tôi
bảo cô ấy tôi từng đi lạc suốt một thời gian dài, nhưng giờ thì giống như
định hướng qua hệ tiêu hóa của người bạn cũ vậy. Tôi bảo cô ấy tôi biết
từng nếp nhăn trên từng hòn đá. Tôi cao hứng nói cho cô ấy tên của các loài
thực vật và hoa và cây, nhưng tôi không thuộc hết tên các loài hoa. Dù sao
tôi cũng chỉ cho cô ấy những loài tôi yêu thích. Tôi nói, Đấy là cây bụi xám
bạc với những chùm hoa hình cầu màu vàng rực rỡ như những chiếc micro
có lông rực rỡ, và cái cây bụi màu đồng nhỏ có quả hình cầu màu trắng mà
tôi liều mấy cũng không dám ăn, còn cây này có lá bóng loáng như được
bọc bằng giấy kính, và một bụi cây khép nép trông hoang dại và rối nùi và
có mùi như chai nhựa thông mà ta uống lúc hai giờ sáng khi tất cả các tiệm
rượu đã đóng cửa.

Cô ấy nhìn tôi lạ lẫm, đứng đấy như cái cây ưa thích nhất của tôi: thẳng và
cao, thân mảnh và duyên dáng.

“Tớ phải đi thôi. Chỉ cần chỉ cho tớ hướng đi đúng,” cô ấy nói, đặt một điếu
thuốc lên môi.

“Hóa ra đằng ấy vẫn còn hút thuốc như một gã tử tù chờ chết nhỉ.”

Mắt cô ấy dán chặt vào mắt tôi khi cô ấy châm thuốc. Cô ấy mới phập một
hơi thì một vật màu đen bẩn bẩn rơi xuống mặt cô ấy và đáp xuống má cô.
Cô phủi nó đi. Cả hai chúng tôi nhìn lên trời. Tro đang rơi nhẹ, những tàn
tro đen rơi xuống và xoay vòng điên cuồng trong không khí chói chang
nóng bức.

“Trông kinh nhỉ,” cô ấy nói, nhìn vào ánh sáng rực màu cam ở đường chân
trời.

“Chắc thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.