MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 470

“Tớ chả biết,” tôi đáp. “Cũng giống như đằng ấy bắt gặp tớ trong một bãi
đỗ xe bảy tầng và hỏi tớ tầng bốn thế nào khi trước đó tớ ở tầng ba.”

“Tớ đã nhận được thư của cậu.”

“Chúng ta đã đẩy một người đến chỗ tự sát.”

“Cậu đâu biết được.”

Cô ấy chỉ cách tôi vài centimet. Tôi không thở nổi. Tôi đang trải qua cái
cảm giác kinh khủng đẹp đẽ đáng sợ tởm lợm lạ lùng điên rồ chưa từng có
thư thái tế nhị khó chịu rùng mình gớm ghuốc siêu thực buồn nôn ngoại lệ
ấy, thứ cảm giác thật khó diễn đạt trừ khi bạn tình cờ tìm đúng từ để nói.

“Đằng ấy có muốn đi tham quan mê cung của tớ không?” tôi hỏi.

“Thực tình tớ không có nhiều thời gian.”

“Tớ sẽ dẫn đằng ấy đi xem những phần chính thôi.”

Bên ngoài, cảnh vật bừng sáng trong ánh mặt trời và bầu trời xanh không
một gợn mây trừ một đám hình như cái đầu dê, một đám mây lẻ loi như thể
Chúa đã lau sạch nền trời và để sót một điểm. Chúng tôi đi đến nhánh sông
rồi bước men theo nó và ngắm nhìn diện mạo những hòn đá nhô lên mặt
nước. Tôi bảo cô ấy chúng được gọi là những hòn đá kê bước vì con người
thích nghĩ rằng mọi thứ trong thiên nhiên đều được sắp đặt riêng cho bước
chân của họ.

Chúng tôi lần theo nhánh sông cho đến nơi nó ào ào đổ vào con sông. Mặt
trời đang rọi ánh nắng chói chang vì thế không thể nhìn vào mặt nước mà
không nheo mắt. Hỏa ngục quỳ xuống cạnh con sông và thọc tay xuống
nước.

“Ấm quá,” cô ấy nói.

Tôi nhặt lên một viên đá dẹt rồi ném nó ra khỏi con sông. Lẽ ra tôi nên ném
lia thia nó xuống nước, nhưng cảnh ấy thì dễ thương quá. Tôi đã qua thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.