MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 472

“Cậu nghĩ nó có gần không?”

“Tớ không biết.”

“Tớ nghĩ nó gần đấy,” cô ấy nói.

Thôi được, vậy giả sử chúng tôi sống trên mảnh đất dễ cháy thì sao? Lúc
nào chẳng có hỏa hoạn, lúc nào chẳng có nhà cửa bị mất, sinh mạng bị sơ
tán. Nhưng chẳng có ai cuốn gói dọn đi đến những bãi cỏ an toàn hơn. Họ
chỉ gạt nước mắt, chôn cất những người chết rồi sinh con đẻ cái và trước
sau vẫn vậy. Tại sao? Chúng tôi có lý do của chúng tôi. Đó là gì? Đừng hỏi
tôi. Đi mà hỏi đám tro nằm trên mũi cô đấy.

“Tại sao cậu lại nhìn tớ như thế?”

“Có tro dính trên mũi đằng ấy kìa.”

Cô ấy lau nó đi. Nó để lại một vết lem màu đen.

“Hết chưa?”

Tôi gật đầu. Tôi không muốn nói với cô ấy về vết lem màu đen. Một sự im
lặng sống sượng, đói khát bao trùm, nuốt chửng nhiều phút.

“Ôi, tớ thực sự phải đi đây.”

“Sao đằng ấy không cởi quần ra và ở lại một chốc?” tôi muốn nói như thế
nhưng đã không mở lời. Hiển nhiên là khi những thời khắc quyết định nổi
lên đúng lúc tính cách được định hình, thì tốt hơn hết là nên có quyết định
đúng đắn. Cái khuôn sẽ khô lại và tạo hình nhanh chóng.

Chúng tôi băng qua một khoảng đất trống nhỏ, cỏ ở đấy ngắn đến nỗi trông
như đất có màu xanh, và tôi dẫn cô ấy vào một cái hang. Tôi đi vào và cô ấy
đi theo tôi. Bên trong tối om và mát lạnh.

“Chúng ta làm gì ở trong này?” cô ấy nghi ngờ hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.