MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 503

“Uống đi cháu. Mà này, bác đang teo nhỏ lại hay cháu vẫn đang lớn đấy
hử?”

“Cháu nghĩ cháu vẫn đang lớn.”

“Vậy thì đừng dừng lại vội!”

“Vâng ạ.”

Tôi thích gia đình Anouk. Họ không cần lên gân lên cốt để khiến bạn cảm
thấy được chào đón, họ chỉ nhìn bạn như thể bạn đã luôn ở đó. Họ chân
thành và sốt sắng và nhiệt tình và vui vẻ và siêng năng và không bao giờ
nói xấu một ai. Họ thuộc tuýp người mà bạn không thể không quý mến, và
nhiều lần tôi cảm thấy muốn dẫn họ đi khắp phố phường, thách xem có ai
dám không thích họ.

“Anouk đâu ạ?”

“Trong phòng nó. Cháu vào đi.”

Tôi bước qua ngôi nhà mát lạnh xinh xắn, lên lầu, vào phòng ngủ của
Anouk. Anouk luôn trở về đây sau những chuyến vào đời thất bại - thường
sau khi công việc hoặc tình cảm đổ vỡ. Họ giữ căn phòng cho cô ta. Thật lạ
khi nhìn cô ta ở đây, trong mái ấm gia đình, và trong phòng ngủ của một bé
gái mười lăm tuổi. Nói cho rõ - Anouk giờ đây đã ba mươi hai tuổi, và mỗi
lần cô ta dọn ra ngoài, cô ta lại thề sẽ không bao giờ quay lại, nhưng mọi
chuyện lại cứ trở nên chua chát với cô ta, và cô ta chưa bao giờ cưỡng lại
nổi việc quay về một thời gian, để thở.

Tôi đã đến vài căn hộ của Anouk, và luôn vào lúc cô ta đang tống khứ một
gã đàn ông khinh bỉ cô ta ra khỏi nhà, hoặc đang giặt drap giường vì một gã
đàn ông từng ăn nằm cùng cô đang cặp kè với người khác, hoặc đang đợi
điện thoại của một gã đàn ông, hoặc không trả lời điện thoại vì một gã đàn
ông đang gọi. Tôi nhớ một gã không chịu bỏ đi, gã này đã một hai đòi ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.