MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 518

một mình với họ, dù tôi quả là sợ ở một mình với họ. Tất cả chúng tôi làm
như gật đầu với nhau, nhưng sau vài ba giây thì việc gật đầu cũng trở nên
nhàm chán. Vì thế tôi nói, “Chả biết họ làm gì ấy nhỉ?” và đi vào phòng
ngủ, ở đấy Anouk đang ngồi trên giường bố trong khi ông đang quỳ gối trên
sàn nhà, cúi xuống một bộ sưu tập những quyển sổ cũ màu đen, điên cuồng
lật qua các trang. Đó là một cảnh tượng khó chịu. Tôi có thể nghe thấy tiếng
ông rít lên: ông đang xì ra sự lo lắng. Anouk đưa mặt sang tôi, một khuôn
mặt tràn ngập sợ hãi.

“Con đứng đấy làm gì?” bố mắng tôi mà không nhìn lên.

“Bố xong chưa?”

“Ông ấy chưa chọn được ý tưởng nào hết,” Anouk nói.

“Họ đang đợi.”

“Bố biết!”

“Bố đã thề trên sinh mạng của con, nhớ chứ?”

“Được rồi,” Anouk nói, “mọi người bình tĩnh lại nào.”

Có tiếng gõ cửa.

“Tắt đèn đi!” bố khẩn khoản thì thào với tôi.

“Bố, họ nhìn thấy chúng ta đi vào đây mà.”

“Tại sao bố phải quan tâm chứ? Chuyện này thật ngu ngốc.”

Bố nhặt lên một mớ sổ tay và đi vào phòng khách. Anouk và tôi đi theo. Bố
ngồi xuống ghế bành, chậm rãi lật một quyển sổ, tặc lưỡi. “Vậy...vâng...cái
ý tưởng... tôi có một vài ý tưởng mà tôi nghĩ rằng các ông sẽ quan tâm...”

Ông lật đến trang cuối rồi đóng sập lại - có vẻ như thật ra chẳng có ý tưởng
nào trong đó cả, vì ông lôi ra một quyển sổ màu đen khác, giống quyển đầu
tiên. Và một lần nữa, lật qua các trang, tặc lưỡi, nhãn cầu mướt mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.