MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 559

khỏe hơn một chút. Tội lỗi cắn rứt lương tâm của một người nào đó có thể
là lý do để sống.

Sau cuộc nói chuyện đầu tiên này, chúng tôi không nói nhiều về cái chết
cận kề của tôi nữa, dù tôi có thể nhận ra cô ấy vẫn nghĩ đến nó, qua cách cô
thuyết phục tôi hiến tặng nội tạng bị ung thư của tôi cho các nhà nghiên
cứu. Rồi vào một đêm lạnh giá, khi đang sưởi ấm đôi tay chúng tôi trên ánh
nồng của cơn mây mưa vần vũ, cô hỏi, “Anh định sẽ làm gì từ nay đến cuối
đời?”

Đó là một câu hỏi hay; giờ thì phần còn lại của đời tôi sẽ không phải là vài
tỉ năm như tôi đã tưởng, tôi định làm gì? Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự
mất phương hướng. Mất hoàn toàn. Tôi thậm chí không thể đọc sách được
nữa. Hà cớ gì phải làm sâu sắc hiểu biết của mình về vũ trụ và lũ ngốc trong
đó khi mà tôi sẽ không còn ở đây để bắt bẻ những phát hiện của mình? Tôi
đã bắt đầu cay đắng cảm nhận được sự không tồn tại của mình. Có quá
nhiều việc tôi muốn làm. Tôi nghĩ đến tất cả những nghề mà tôi hẳn đã làm
được. Khi tôi kể chúng với Anouk, nghề trước nghe lố bịch chẳng kém
nghề sau: một người leo núi, một nhà văn viết tình sử, một nhà phát minh
được vinh danh vì một phát hiện vĩ đại, như Alexander Graham Bell, người
đã đi tiên phong trong lĩnh vực tình dục qua điện thoại.

“Còn gì nữa không?”

“Còn một thứ.”

“Là gì?”

“Anh luôn nghĩ rằng mình sẽ trở thành một Rasputin

[55]

thật tốt.”

“Ý anh là sao?” cô ấy hỏi.

Tôi lục lọi đống sổ sách của mình và cho cô xem một ý tưởng của tôi về
việc gây ảnh hưởng lên những kẻ giàu có và quyền lực, thì thầm những
sáng kiến ngoạn mục vào một cái tai vàng khổng lồ. Cô ấy hiểu ra điều này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.