MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 577

Thật là một câu hỏi lạ lùng dành cho tôi, giữa biển người trên đời. Tôi lắc
đầu. “Vui? Không. Nhưng cuộc đời anh đã mang một dáng hình bí ẩn khiến
anh lần đầu tiên quan tâm.”

Câu nói đó làm cô ấy mỉm cười nhẹ nhõm.

Vào hôm thứ ba trước khi diễn ra buổi tiệc, tôi đang ngồi bất động sau bàn
làm việc như một món vật dụng văn phòng xa lạ thì điện thoại đổ chuông.
Tôi nhấc máy.

“Xin chào?”

“Ông nghĩ ông đang làm cái quái gì vậy?”

“Tôi xin lỗi, tôi không muốn trả lời phỏng vấn.”

“Bố - là con đây.”

“Ồ, Jasper. Chào con.”

“Bố đang âm mưu gì vậy?”

“Âm mưu?”

“Còn lâu bố mới vô duyên vô cớ làm cho người ta trở thành triệu phú.”

“Sao con nói thế?”

“Vì con biết bố rõ hơn bố biết bố.”

“Con nghĩ thế, đúng không?”

“Đấy là khúc dạo đầu của bố, phải không?”

“Bố không thích nói chuyện trên điện thoại. Bố sẽ gặp con sớm chứ?”

“Ừ - sớm thôi,” nó nói.

Nó gác máy và tôi nhìn đăm chiêu vào chiếc điện thoại cho đến khi có
người trông thấy, khi đó tôi bèn giả vờ lau nó. Sự thật là, tôi nhớ Jasper: nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.