MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 624

“Nó sẽ không chịu.”

“Một gia đình gắn bó với nhau...” gã nói, bỏ lửng. Có lẽ gã nghĩ rằng tôi sẽ
nói nốt câu ấy hộ gã. Làm sao tôi nói được? Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra
cho một gia đình gắn bó với nhau.

***

Đó có lẽ là khoảnh khắc buồn nhất trong cuộc đời tôi, chia tay Anouk. Thật
kinh khủng khi tôi không thể nói sẽ sớm gặp lại cô ấy, hoặc thậm chí gặp lại
sau. Sẽ không có chuyện gặp sớm. Hay gặp muộn. Chỉ vậy thôi. Trời tối
dần. Mặt trời đang vội vã lặn. Mọi thứ đã tăng tốc. Không khí thật nặng nề.
Oscar chưa bao giờ quên rằng cậu ta đánh liều khi đến đây; cậu ta nhịp
ngón tay trên đùi với cường độ ngày càng nhanh. Cát đang chảy xối xả
trong chiếc đồng hồ cát. Anouk buồn rười rượi. Chúng tôi không phải ôm
nhau mà là ghì chặt lấy nhau. Chỉ vào thời khắc chia tay bạn mới hiểu được
chức năng của một người: Anouk đã có mặt để cứu tôi và cô đã làm thế,
nhiều lần rồi.

“Em không biết phải nói sao,” cô ấy nói.

Tôi thậm chí không biết làm sao để nói câu “Anh không biết phải nói sao.”
Tôi chỉ ôm chặt cô ấy trong khi Oscar hắng giọng hàng tá lần. Rồi họ ra đi.

Giờ thì tôi đã hành lý chỉn chu và chờ đợi. Máy bay sẽ cất cánh trong
khoảng bốn giờ nữa. Caroline đang gọi tôi. Dù vì lý do nào đó nàng gọi tôi
là Eddie. Eddie trả lời. Họ không nói chuyện với tôi.

Tôi nghĩ tôi sẽ đặt bản thảo này lại đây trong một cái hộp trong căn hộ, và
biết đâu một ngày nào đó nó sẽ được tìm thấy và ai đó đủ thông minh để
xuất bản nó sau khi tôi chết. Mà nó cũng có thể có tác dụng đính chính sau
khi tôi chết. Chắc chắn truyền thông và công chúng sẽ xem cuộc đào tẩu
của chúng tôi như bằng chứng cụ thể về tội lỗi của chúng tôi - họ không đủ
sức nhìn thấu vào tâm lý con người để biết rằng bỏ trốn chỉ là bằng chứng
của sự sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.