MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 648

Terry Dean, chú của tôi, nhìn chúng tôi lần lượt từng người một rồi nở một
nụ cười hoang dại nhất mà tôi từng thấy.

VII.

“Ngạc nhiên chưa? Dĩ nhiên là mọi người ngạc nhiên rồi,” chú ấy nói, cười
ha hả. Giọng nói vang dội, mạnh mẽ của chú nghe như đến từ sâu bên trong
một cái hang. Chú đi khập khiễng về phía chúng tôi. “Mọi người nên nhìn
thấy khuôn mặt của mình lúc này. Thật là đáng xem. Mọi người có muốn tôi
lấy cho một cái gương soi không? Không à? Có chuyện gì vậy, Marty? Anh
bị sốc hả? Dễ hiểu thôi, rất dễ hiểu. Chúng ta cứ chờ ở đây cho đến khi cơn
sốc qua đi, nhường chỗ cho cơn giận và sự oán thán. Tôi không mong có ai
ngậm bồ hòn làm ngọt về chuyện này. Đây không phải là chuyện làm ta
cười ngay tắp lự, ngay từ đầu, mà sau đó, khi tất cả đã lắng dịu. Đừng lo -
nó sẽ lắng xuống. Trong vài ngày tới mọi người sẽ phải khổ sở nhớ lại từng
ngày mà tôi không còn sống. Nhưng hãy cho tôi biết, mọi người có nghi
ngờ việc này không? Dù chỉ một tí ti? Tôi đang nghĩ gì? Anh ở đây, nhìn
thấy thằng em trai chết từ đời tám hoánh của mình sau ngần ấy năm, và nó
không chỉ mặt dày khi còn sống và hít thở, mà thậm chí nó còn không thèm
mời anh một ly bia! Eddie, lấy cho chúng tôi ít bia được không, anh bạn?
Và Jasper! Ta đã chờ đến ngày gặp cháu từ lâu rồi. Cháu biết ta là ai
không?”

Tôi gật đầu.

“Cháu trai của ta! Cháu có cái mũi giống hệt của bà nội, bố cháu có bao giờ
cho cháu biết điều đó chưa? Chú rất vui khi gặp được cháu. Eddie đã kể tất
cả về cháu cho chú nghe. Cháu phải thuộc dạng sắt đá lắm đây, sống với bố
cháu mà không bị nát vụn thành triệu mảnh. Nhưng trông cháu có vẻ ổn
phết nhỉ. Trông cháu bình thường, khỏe mạnh và thích nghi tốt lắm. Làm
sao mà cháu không bị điên được? Thật điên rồ khi cháu không phát điên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.