MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 651

đàn ông phì lũ này chính là người anh hùng thể thao đó, kẻ chạy trốn đó,
tên du đãng được cả đất nước tôn sùng đó ư?

Bỗng dưng hai chân chú dừng lại và chú bối rối trông thấy.

“Eddie nói với em rằng anh bị ốm,” Terry nói.

“Đừng đánh trống lảng,” bố nói, giọng của ông bấn loạn vì xúc động. “Tao
đã rải tro của chú mày, chú mày biết không.”

“Thật không? Ở đâu?”

“Tao cho chúng vào mấy chai ớt bột trong một siêu thị nhỏ. Số còn lại tao
đổ xuống một vũng nước bên đường.”

“Hà, em không thể nói rằng mình xứng đáng được hơn thế!” Terry cười to
và đặt tay lên vai bố.

“Đừng động vào tao, quân cô hồn phì lũ!”

“Ông anh ơi. Đừng như thế chứ. Anh nổi cáu vì cái vụ triệu phú ấy à? Đừng
như vậy. Em không thể dằn lòng được, thế thôi. Vừa nghe tin anh đang làm
gì ở Úc, Marty ạ, là em biết ngay mình phải làm gì. Em đã cứu anh khỏi hết
bi kịch này đến bi kịch khác. Và cứu anh đã làm cho em trở thành em như
ngày nay. Em không hối tiếc việc ấy. Em yêu thích bản thân mình lúc này,
và chỉ cần lấy đi mấy triệu đô la trong một âm mưu rõ mười mươi như vậy
là cách dễ nhất để em cứu anh một lần cuối. Anh thấy đấy, ông anh ạ, em
muốn anh đến đây. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta lại gặp nhau, và em đã quá
hạn phải gặp Jasper từ lâu rồi.”

Tôi có thể nhìn thấy cơn tức giận bên trong người bố sắp tìm được lối ra.
Một cơn bão hiểm ác đang cuồn cuộn bên trong ông, và nó chắc chắn có
liên quan đến Caroline. Ông đã nhận ra rằng dì ấy không hề biểu lộ một
chút tức giận; dì đang lặng thinh, vẫn nhìn Terry trân trối với nỗi khiếp sợ
và kinh ngạc. Terry, trong khi đó, lại hướng những nụ cười của chú ấy về
phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.