MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 673

một phòng mạch, để rồi phát hiện ra một người thay thế bố ông ta, nay đã
sáu mươi lăm tuổi, đã dàn xếp công việc đâu ra đấy.

Chúng tôi đến chỗ Eddie tầm chiều tà, một căn nhà xập xệ nằm trong một
khu đất hoang nhỏ. Những ngọn đồi bao quanh phủ rừng rậm rạp. Khi Terry
tắt máy xe, tôi nghe được tiếng sông chảy. Chúng tôi thực sự đã đến chốn
đồng không mông quạnh. Sự cô lập của nơi này khiến tôi khẽ rợn người.
Từng sống trong một cái chòi ở góc tây bắc của một mê cung, tôi không
còn lạ gì sự mộc mạc và cô quạnh, nhưng đây lại là chuyện khác. Căn nhà
khiến tôi rùng mình. Có lẽ tôi đã đọc quá nhiều sách hoặc xem quá nhiều
phim, nhưng khi bạn nhìn cuộc đời ở góc độ kịch tính của nó, như tôi đã
làm, mọi thứ lập tức mang ý nghĩa. Một căn nhà không chỉ là một căn nhà -
nó là nơi mà một chương trong cuộc đời bạn diễn ra, và tôi nghĩ căn nhà
hẻo lánh này là bối cảnh hoàn hảo cho một điềm gở đáng sợ và có thể, nếu
chúng tôi nán lại đủ lâu, sẽ là một cao trào bi kịch.

Terry bấm còi xe, và Eddie bước ra vẫy cánh tay với thái độ rất cáu bẳn.

“Cái gì thế này? Ông muốn gì?”

“Chú không nói với ông ta là chúng ta đến à?” tôi hỏi Terry.

“Để làm gì? Dù sao thì, bây giờ anh ta đã biết. Eddie! Chúng tôi đến để
xem anh sinh sống ra sao. Dọn mấy cái phòng trống giúp tôi nhé? Anh có
khách đấy.”

“Tôi không còn làm việc cho ông nữa, Terry. Ông không thể bảo tôi... ông
không thể cứ đến đây rồi muốn là... Nghe này, tôi giờ là bác sĩ. Tôi không
muốn có chuyện gì nhặng xị ở đây.”

“Các mật thám của tôi nói rằng anh không có nổi một bệnh nhân.”

“Làm sao ông... Họ khá dè chừng người ngoài. Và tôi đã không sống ở đây
trong nhiều, nhiều năm rồi. Cần có thời gian để tạo dựng tên tuổi, thế thôi.
Mà dẫu sao thì, việc đấy can hệ gì đến ông? Ông không được ở lại. Vị thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.