MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 767

Mắt người đàn ông mở to ra một chút, rồi thu nhỏ lại. Ông ta đi vào văn
phòng và đi ra với một quyển sổ cái to màu xanh.

“Dean, Dean... đây rồi, Phòng -”

“Một lẻ một?” tôi hỏi, nghĩ đến Orwell

[67]

.

“Chín mươi ba,” ông ta đáp. “Lối này.”

Tôi theo ông ta đến một cái thang máy. Ông ta vào thang máy với tôi.
Chúng tôi chẳng có gì nhiều để nói với nhau, vì thế cả hai cùng nhìn số tầng
lần lượt sáng lên và tôi bắt gặp ông ta đọc thầm từng số. Đến tầng thứ tư
chúng tôi ra khỏi thang máy và đi dọc theo một hành lang dài sáng choang.
Được khoảng nửa đường, ông ta nói, “Đến rồi,” và dừng lại tại một cánh
cửa.

“Chẳng có số trên mấy cánh cửa này. Làm sao ông biết đây là chín mươi
ba?”

“Nghề của tôi mà,” ông ta đáp.

Đấy không hề là một câu nói đùa. Ông ta móc ra một xâu chìa khóa và mở
khóa rồi đẩy cửa mở hé.

“Cậu có thể đóng cửa lại nếu muốn.”

“Được rồi,” tôi đáp. Nó không giống như nơi mà bạn muốn bị đóng bên
trong.

Gian phòng tối om và bừa bộn, tôi chẳng thể nhìn thấy điểm cuối của nó -
tôi tưởng tượng nó kéo dài vô tận đến bờ vực của sự tồn tại. Tôi không thể
nghĩ ra người ta làm cách nào mà cho hết mọi thứ vào đây được: sách, đèn
bàn, bản đồ, ảnh, đồ nội thất, khung ảnh trống, một cái máy chụp X-quang
xách tay, áo phao, kính hiển vi, máy ảnh cũ, kệ sách, ống tẩu, và bao bố
nhét đầy quần áo. Không gian bị những vật dụng của bố chiếm lĩnh toàn bộ,
mọi thứ trộn lẫn với nhau, lộn xộn tứ tung - giấy tờ nằm trên sàn nhà, hộc tủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.