MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 787

những điều bí ẩn như ông đã làm. Nhưng tôi cũng sẽ không cố gắng giải mã
chúng. Tôi chỉ muốn xem điều gì xảy ra khi ta nhìn vào cốt lõi của nó. Tôi
sẽ đi theo bằng những bước ngu ngốc, loạng choạng của mình. Tôi sẽ đi
lang thang trên đời trong một thời gian và tìm gia đình của mẹ và người đàn
ông có khuôn mặt trên trời và xem những mối quan hệ bí ẩn này sẽ đưa tôi
đến đâu - đến gần hơn việc hiểu mẹ mình hay đến một tai ương không thể
hình dung nổi nào đó.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình minh đang đến. Tôi pha một tách cà phê rồi
đọc lại bản cáo phó lần cuối. Tôi cần một đoạn kết. Nhưng làm sao bạn có
thể kết luận một cuộc đời như cuộc đời của ông? Mục đích của ông là gì? Ý
tưởng nào có thể kết thúc chuyện này? Tôi quyết định rằng mình nên đề cập
đến tất cả những kẻ dốt nát không biết suy nghĩ nọ, những kẻ đã gọi bố là
tên khốn kiếp mà thậm chí không biết rằng ông quả là một người như thế.

Martin Dean là bố của tôi.

Việc viết ra câu này khiến tôi choáng váng. Đột nhiên tôi cảm thấy điều mà
tôi chưa từng cảm thấy trước đây - vinh hạnh. Tôi chợt cảm thấy mình ngon
lành hơn một tỉ đứa con trai khác, vinh hạnh vì tôi đã từng có may mắn
được nuôi dạy bởi một nồi ý tưởng di động kì quặc, không có tương lai.
Vậy nếu ông là một triết gia huyễn hoặc bản thân đến góc đường cùng thì
sao? Ông cũng đã là một người biết đồng cảm từ khi mới sinh ra, một kẻ thà
để bị chôn sống chứ không chịu để sự khiếm khuyết của mình gây tổn hại
nghiêm trọng đến bất kì ai. Ông đã là bố tôi. Ông đã là một gã ngốc. Ông đã
là gã ngốc của tôi.

Không có cách nào để tóm gọn ông lại. Làm sao tôi làm thế được? Nếu tôi
chỉ là một phần của ông, làm sao tôi có thể biết được ông là một phần của
ai?

Tôi viết tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.